Liêu Trí Viễn kinh ngạc nhìn chằm chằm vào ta, không nói nên lời.
Hiển nhiên những lời nói vừa rồi của ta, hắn nghe không sót một chữ. Vừa đúng hắn cũng thuộc vào đám người tài hoa “kiêu căng mù quáng, suy nghĩ phù phiếm” mà ta mắng, nếu hắn mở miệng nói chuyện, vậy chính là hắn đang đánh rắm. Cho nên cả ba nam nhân ở đây đều ngậm miệng.
Ta không muốn nói lời vô ích, chỉ vì người này lại đứng chắn ngay cửa chính.
Ta mở miệng, lời nói còn chưa thoát ra , Liêu Trí Viễn đã phục hồi tinh thần, thân mình tránh đi, lùi về bên cạnh, lại làm ra dáng vẻ khiêm tốn thận trọng.
Ta không để ý đến hắn, nghênh ngang rời đi, để lại ở phía sau một căn phòng yên tĩnh.
Đợi cho đến khi không thấy người nào, ta mới rụt cổ lại, cả người đầy mồ hôi, nhanh chóng nhảy lên xe ngựa đào tẩu.
Trở về bên trong đình viện dành cho nữ quyến, nghe thấy công chúa đã tỉnh, nhưng lại đang khóc, nói mình phải rời bỏ đất nước xuất giá đến nơi xa xôi, không ngờ còn chưa xuất quan đã bị bắt nạt. Nghĩ đến cuộc sống ở trong hậu cung sau này, đời người còn có ý nghĩa gì, còn hy vọng gì mà sống, ô ô ô ô…
Ta ở bên ngoài nghe đến đau đầu, nên vẫn chưa tiến vào vấn an.
Trở về phòng, Hạ Hà vội tới giúp ta thay quần áo, vừa nói: “Công chúa không muốn giữ con mèo gây hoạ kia nên cho người bắt nhốt vào phòng chứa củi, bảo là muốn giết để tế Lam Phương.”
Ta thở dài. Công chúa hồ đồ thì thôi, ngay đến hạ nhân cũng hồ đồ theo.
Con mèo kia tốt xấu gì cũng là do hoàng đế Bắc Lương ban thưởng, đừng nói là nó giết gà, hôm nay nếu nó có cắn vào yết hầu của người thì vẫn là vật được ngự tứ. Trong khi công chúa nhất định phải gả cho Bắc Lương đế. Nàng muốn giết con mèo mà trượng phu tương lai gửi tặng, điều này sẽ làm người Bắc Lương nghĩ gì? Phu thê sau khi thành hôn biết phải chung sống với nhau thế nào?
Gia Nguyệt được nuông chiều đến hư hỏng, còn nghĩ mình là kim chi ngọc điệp được tất cả mọi người trong cung đình của Nam Lương sủng ái. Gặp một chút bực bội liền tìm đến cái chết, chờ tới lúc đến hoàng cung Bắc Lương, trên có thái hậu, hoàng hậu, dưới có mỹ nhân được sủng ái, phe phái phức tạp, lòng người hiểm ác, hơn nữa sẽ không còn ai xem ngươi là báo vật, ngươi khóc cũng không ít gì.
Ta chẳng quan tâm đến cơm chiều, vội vàng đến phòng chứa củi.
Tiểu súc sinh lông vàng kia bị giam trong cái lồng bằng tre, nhu nhược vô lực khẽ kêu meo meo, mắt to ngấn nước, nhìn qua vừa vô tội vừa đáng yêu. Nếu như trước đó ta chưa từng thấy qua hàm răng cùng móng vuốt sắc bén của nó, nhất định trong lòng sẽ tràn ngập yêu thương.
Bắc Lương đế thật không đáng coi trọng, khi dễ một nữ nhân thì có gì là hảo hán?
Tên thái giám phụ trách việc trông coi tiểu yêu này đem cánh tay đầy những vết cào cho ta xem, khóc lóc kể lể: “Súc sinh này nhìn nhỏ như vậy nhưng lại cực thông minh, tiểu nhân cũng chịu không ít khó khăn để bắt được nó. Quận chúa ngàn vạn lần phải cẩn thận, đừng tới gần.”
Con mèo nhỏ hình như nghe hiểu tiếng người, kêu một tiếng meo meo, đi đến phía đầu của chiếc lồng, ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào ta.
Ta đối diện với nó một lát, vui vẻ, phân phó: “Mở chiếc lồng ra.”
Tuỳ tùng đi theo đều kinh hãi, “Quận chúa, không được! Súc sinh này vô cùng hung hãn.”
Ta mặc kệ, dứt khoát tự mình mở chiếc lồng ra. Mọi người lập tức lui về phía sau ba thước.
Mèo con chậm chạp bước ra khỏi lồng. Ta ngồi trước mặt nó, vì vậy nó liền đi về phía cánh tay của ta.
Chỉ trong nháy mắt, lớp lông vàng trên cả người nó dựng đứng lên, há mồm, lộ ra răng nanh, lao thẳng tới cánh tay trái của ta.
Ta không chút hoang mang, thuận thế xoay người lại, tay phải vồ tới, bắt được lớp da mềm mại phía sau gáy của nó, đem cả người nó xách lên.
Mặc kệ ngươi là phục hổ hay phục long, mèo trong thiên hạ nếu bị tóm chặt ở chỗ này thì không có con nào có thể cắn người. Tiểu tử kia giận dữ, nhe răng nhếch mép, dùng sức vẫy vùng ở trong tay ta, giống như một con cá vừa mới bị bắt lên bờ. Nhưng cho dù nó có cố gắng thế nào cũng không thể thoát ra.
Ta cười hì hì đứng lên, nhìn nó khổ sở một hồi, sau đó giữ chặt, xem nó như một chiếc khăn mà dùng sức vẩy. Con mèo ở trong tay ta phát ra tiết tấu nhịp nhàng.
Mọi người nhìn thấy ta ngược mèo như vậy, đầu thấm đầy mồ hôi lạnh, đưa mắt nhìn nhau.
Ta vẩy một hồi rồi ngừng lại. Lúc này con mèo ở trong tay đã ỉu xìu, hai lỗ tai cùng bốn chân đều cụp xuống.
“Có ý tứ.” Ta cười nói, hỏi nó, “Còn cắn ta không?”
Mèo con nhỏ giọng meo meo một tiếng.
Ta lại hỏi: “Sau này có nghe lời ta không?”
Mèo con lại meo meo.
Ta đem ngón trỏ của tay trái đưa tới. Những người khác đều hít vào một hơi, nhưng mèo con lại vươn móng vuốt ôm lấy ngón tay ta, sau đó dùng đầu lưỡi phấn hồng mát lạnh liếm liếm, vô cùng ngoan ngoãn.
“Thế này mới ngoan.” Ta ha ha cười, đem vật nhỏ ôm ở trong lòng. Mèo con thật sự an phận, chỉ phát ra âm thanh grừ grừ thoải mái.