Chương 20
Biên tập: Soleil
Trước kia Từ Thanh Phong từng nghĩ qua, hắn thà rằng không gặp được Lương Tấn.
Lương Tấn như cậu hoàng tử nhỏ sinh hoạt ở ngoại thành. Lương Kiến Quân dành hết tất cả dỗ cậu vui vẻ, trong đó bao gồm cả Từ Thanh Phong —— ông để Từ Thanh Phong vào ở Lương gia, lại cho hắn cảnh cáo nhất định, biết rõ mình vì cái gì có thể được sống ở đây.
Từ Thanh Phong lúc ấy đang trong giai đoạn phản nghịch, trong thời gian ngắn ngủi lại học được ngụy trang với thỏa hiệp. Trong lòng hắn có lo lắng và vướng bận với ông Từ, lẫn ghen tị và bài xích với Lương Tấn.
Lương Kiến Quân vẫn cho rằng Từ Thanh Phong sau đầu có phản cốt *, bởi vậy từ lúc ban đầu đối với hắn chỉ là khách khí, trong mắt là phòng bị rõ rệt. Chủ nhân trong nhà có loại thái độ này trực tiếp ảnh hưởng đến thủ pháp làm việc của bảo mẫu, bà dì bảo mẫu kia cỡ nào xem Lương Tấn là cậu chủ, thì cỡ nấy xem Từ Thanh Phong thành đứa ở.
(*): sau đầu có xương chẩm: chỉ những người tính tình phản nghịch, bất trung bất nghĩa.
Từ Thanh Phong không được đụng đến bất cứ vật gì ở Lương trạch, sờ chỗ này một chút bảo mẫu sẽ nói dễ bẩn, quét dọn thật không dễ dàng, đụng chỗ kia một tí bảo mẫu sẽ nhắc nhở hắn thứ đó đáng giá bao nhiêu, một thằng nhóc ở đợ như hắn muốn đền cũng không nổi. Thỉnh thoảng hắn sẽ đói bụng, ngoài giờ cơm muốn ăn chút thứ gì, cho dù là bánh quy hay hoa quả, bảo mẫu cũng sẽ quát tháo ngăn cản, châm chọc khiêu khích nếu phát hiện.
Mấy chuyện này Lương Tấn đều không biết, Lương Kiến Quân có lẽ cũng không biết, thế nhưng Từ Thanh Phong lại không thể nói, bởi vì hắn rõ ràng ông ấy sẽ chẳng để ý. Hắn khi đó cũng thực mâu thuẫn, có đôi khi thấy mình có thể ăn no mặc ấm toàn nhờ Lương Tấn tương trợ, cho nên hẳn phải cảm kích cậu mới đúng. Thế nhưng lại có khi cảm thấy, hắn thà ra ngoài làm đứa lang thang, chịu khổ chịu lạnh cũng tốt hơn ở trong này sống tạm bợ không tôn nghiêm.
Cuối cùng hắn nghĩ, trước cứ như vậy đi, ngày nào đó Lương Tấn phiền chán hắn rồi cũng liền được giải thoát. Cho nên hắn từng mắng Lương Tấn, tránh né Lương Tấn, cũng đả kích Lương Tấn.
Họ học cùng trường mười lăm năm, vội tốt nghiệp tiểu học thời gian đầu hệ giáo dục 5 – 4 *, lại thành đoàn tiên phong cho hệ 6 – 3 * thời cấp hai, lên cấp ba thì tuổi nhỏ hơn so với đa số bạn học. Hai người cổ vũ lẫn nhau, dù tranh chấp vẫn chưa bao giờ tách biệt, Lương Tấn từng ngày từng ngày mỗi lớp học buổi tối đưa cậu về ký túc xá, hắn cũng từng vì chờ cái tên ngốc kia ôm đồm công việc lấy nước nóng cho bạn học. Cũng từng chiến tranh lạnh qua, giải thích qua, chịu thua qua, cưỡng từ đoạt lý qua, quá trình muôn màu muôn vẻ, kết cục lại chưa bao giờ khác biệt —— hắn mỗi từ đơn mỗi ngữ pháp giúp Lương Tấn học bổ túc, Lương Tấn vò đầu bứt tai mà học nằm lòng những tri thức căn bản nhớ không nổi kia. Cuối cùng hắn còn là bạn học, bạn hữu, bạn thơ ấu, người yêu của cậu.
(*): Hai kiểu hệ thống giáo dục ở Trung Quốc: cấu trúc 6-3 (6 năm tiểu học và 3 năm trung học), cấu trúc 5-4 (5 năm tiểu học và 4 năm trung học).
Ra quyết định thực dễ dàng, thật sự tách ra lại rất khó.
Chuyện mà Từ Thanh Phong năm đó lòng mang oán hận chưa thể làm thành, đến ngày hôm nay vẫn thế không thể thành công.
Vận mệnh là thứ gì?
Có lẽ là thứ thời xưa tôn thờ, hay cũng là, một hồi triết lý hướng tử mà sinh *.
(*): sinh ra để chết đi.
“Mày không thể buông tay, ” Từ Thanh Phong nhìn đến ảnh chụp vết thương do giá rét của Lương Tấn một đêm không ngủ, hắn nghĩ: “Từ Thanh Phong mày là đồ vô dụng, chính mày còn sống sờ sờ ở đây, cứ vậy nhìn cậu ấy chịu tội sao?”
Một thanh âm khác phản bác: “Đau dài không bằng đau ngắn.”
Từ Thanh Phong ngồi trên ban công từng ngụm từng ngụm hút thuốc: “Như vậy sẽ nhất định không có sơ hở sao? Nếu lỡ giấy không gói được lửa, cái tên Tần Thời không nên thân kia lỡ mồm thì sao? Nếu lỡ đi bệnh viện đụng phải cậu ấy? Nếu lỡ người khác đối xử cậu ấy không tốt, chơi đùa tình cảm cậu ấy thì sao? Nếu lỡ… mày lăn vào quan tài rồi, cậu ấy đột nhiên nghe tin dữ, không chịu nổi thì sao?”
“…”
” Nếu lỡ mày mệnh tốt không phải chết sớm, ốm đau mấy năm không nặng thì sao? Từ Thanh Phong, mày thà chặt đứt tất cả cơ hội, đoạn tuyệt không chút hối hận, trở thành anh hùng bi kịch sao? Hay là có thể chống đỡ một phen, có thể chịu đựng liền chịu đựng, có thể kéo tới đâu thì kéo, làm một tên hèn nhát nực cười?”
Từ Thanh Phong lặp đi lặp lại, tùy ý để anh hùng với tên hèn ở trong lòng đánh long trời lở đất, cho đến tận tảng sáng, tên hèn đánh anh hùng nằm hấp hối. Từ Thanh Phong cắn tàn thuốc, nghĩ bụng: “Tao phải sống, sống cho tốt. Mệnh, tao muốn. Người, tao cũng muốn.”
——
Báo cáo bệnh viện bị Từ Thanh Phong lăn qua lộn lại mà xem, nhưng vẫn không thấy ý gì mới.
Hắn mấy năm trước thỉnh thoảng bị đau lưng, lúc ấy là tưởng làm việc vất vả mà sinh bệnh, hiện tại xem ra là dấu hiệu bệnh phát. Bác sĩ khi đó nói vô cùng khách quan, biểu tình lại cực kỳ nghiêm túc. Sau này hắn từ chỗ một vị bác sĩ tư nhân hỏi được tin tức càng cụ thể.
Vị bác sĩ nọ trước kia từng là bác sĩ trưởng chăm sóc y tế chuyên môn, sau khi về hưu ở nhà tĩnh dưỡng. Từ Thanh Phong tới cửa thăm hỏi, người nọ đơn giản nhìn báo cáo kiểm tra sức khoẻ của hắn, hơi chau mày.
Từ Thanh Phong hỏi: “Đây là bệnh nan y sao?”
Vị bác sĩ già không nói chuyện.
Từ Thanh Phong lại hỏi: “Vậy… Có thể trị khỏi không?” Cái gọi là khác nghề như cách núi, hắn trong ngành sản suất khôn ngoan thông thấu, đụng chuyện này lại chẳng khác thất học, vừa mở miệng chính là lo lắng băn khoăn rất tục nhân.
Vị bác sĩ từng nghe nhiều câu hỏi còn vô nghĩa hơn nhiều, cũng không nói gì, chỉ là lời ít ý nhiều mà giải thích: “Đây là bệnh di truyền, gia tộc tỷ lệ mắc bệnh càng cao, thời gian phát bệnh càng sớm, bệnh tình thông thường cũng càng nặng, tương lai tốc độ phát triển cũng càng nhanh một ít.”
Từ Thanh Phong phản ứng có chút chậm chạp, nhưng vẫn là nghe hiểu.
Đây là khó trị.
Bác sĩ lại chỉ vào phim bản với báo cáo, ngón tay như nhành cây khô chỉ vào một điểm trên đó, nói: “Nếu u nang khá lớn, có thể dùng liệu pháp xơ hóa. Thế nhưng của cậu nhỏ hơn 2cm, thuộc về u nang loại nhỏ. U nhỏ như vậy giải phẫu hiệu quả không cao.”
—— Đây là càng không lạc quan .
Từ Thanh Phong trước khi đến đã đầy đủ chuẩn bị tâm lý, tin tức so với hắn ban sơ dự đoán không khác biệt cho lắm. Thế nhưng nghe được, trong lòng vẫn nén không được lồng lộng vù vù từng đợt gió lạnh.
Hắn chậm rãi hít một hơi, lông mày nhíu chặt rất nhanh giãn ra.
Hắn hỏi: “Tức là không có liệu pháp nào hữu hiệu sao?”
Vị bác sĩ lắc đầu: “Có thể thử dùng trung dược điều trị. Tổng thể mà nói, vẫn là bình thường cần chú ý nghỉ ngơi, ẩm thực cũng phải chú ý một chút.” Ông ta nói xong lại nghĩ đến đây dù sao cũng là người trẻ tuổi, vì thế nói vài lời an ủi hắn.
Đại ý chính là chỉ cần để thận công năng chậm tổn thương lại chút, vấn đề thọ mệnh không cần quá lo lắng. Chung quy đa số bệnh nhân phát triển đến giai đoạn nhiễm trùng ống tiểu thường là sau sáu mươi tuổi. Dù cho xuất hiện tình trạng thận suy kiệt, bệnh này vẫn xa không đáng sợ như ung thư, phương pháp chữa bệnh bằng thẩm tách máu hay thay thận đều khá phổ biến, dù thế nào, khả năng sống sót vẫn rất cao .
Từ Thanh Phong gật đầu. Im lặng thật lâu, hỏi tới vấn đề cuối cùng: “Hiện tại tôi phần nhiều là đau bụng, cảm giác đau đớn có thể chịu được. Không biết hậu kỳ phát bệnh đau đớn có kịch liệt không? Có thể chịu đựng không? Nếu áp dụng biện pháp nào đó có thể giấu được người sao?”
…
Từ Thanh Phong lễ phép cảm tạ vị bác sĩ, lúc trở về lăn lộn suy nghĩ, có thể sống qua cùng lắm chịu chút tội là được rồi, gần như không cần giãy dụa, đón Lương Tấn trở về.
Theo Lương Tấn về nhà còn có mấy hộp thuốc giảm đau cùng với một ít hạt giống bán chi liên thầy bác sĩ đưa hắn.
——
Lương Tấn mơ hồ cảm giác được Từ Thanh Phong chỗ nào đó thay đổi.
Tuy rằng biến hóa cực kỳ nhỏ bé, thế nhưng chung quy cậu và Từ Thanh Phong chung sống cùng nhau hơn hai mươi năm, cảm giác tự nhiên đặc biệt mẫn cảm.
Tỷ như Từ Thanh Phong bình thường có chút hành vi khá kỳ cục, có lần Lương Tấn nhìn thấy hắn muốn vào toilet, kết quả năm sáu giây sau, tay Từ Thanh Phong vẫn dừng ở tay nắm cửa, cả người bất động như tượng đá. Lương Tấn kinh ngạc, đang muốn mở miệng hỏi, Từ Thanh Phong lại khôi phục tự nhiên.
Cậu tất nhiên không biết Từ Thanh Phong lúc ấy đột nhiên đau lưng, trong nháy mắt đó cánh tay gần như cứng ngắc.
Cửa toilet đóng lại, người bên ngoài nhẹ nhàng thở ra, kẻ bên trong lại mồ hôi đầy đầu.
Lại tỷ như Từ Thanh Phong sau bữa cơm thường xuyên một mình vào phòng bếp bận rộn trong chốc lát, có đôi khi là đi gọt hoa quả, có đôi khi là đi nấu tách cà phê. Hoặc là hắn thỉnh thoảng sẽ ra ban công tiếp điện thoại, ban công nhà họ không phong kín, mùa đông đặc biệt lạnh lẽo. Có lần Lương Tấn muốn kêu hắn đi vào, vừa đẩy cửa mới phát hiện cửa ban công khóa trái .
Việc này nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, trừ chuyện đó ra, sinh hoạt của họ không có gì khác biệt với dĩ vãng. Hai người cùng nhau làm món súp ngân nhĩ quy trình phức tạp kia, Từ Thanh Phong phụ trách rửa sạch ngân nhĩ rồi xé nhỏ, Lương Tấn ở bên cạnh lăn tảo thành viên nhỏ.
Trong bát lớn ngâm củ cải, măng tây, nấm tươi, cách đó không xa nồi hấp sôi ùng ục, hôi hổi bốc khói.
Hai người chen đứng trong căn phòng bếp nhỏ, xoay người liền sẽ không cẩn thận đụng nhau, lúc này Từ Thanh Phong chơi xấu đẩy cậu vào góc bếp giả bộ bức cung.
“Nói, em là ai?”
Lương Tấn ha ha ha cười.
Từ Thanh Phong khóe miệng cũng cong lên, chỉ là ánh mắt cố ý mở to, thò tay muốn chọt lét cậu.
Lương Tấn vội vàng đầu hàng, vờ hét xin khoan dung: “Em là Lương Tấn nè.”
Nồi hấp sôi sùng sục hơi nước tỏa càng nhiều. Dần dần làm mờ gương mặt hai người.
“Lương Tấn là ai?”
“Lương Tấn là của Từ Thanh Phong …” Lương Tấn ngừng lại, nhỏ giọng mà nhanh chóng nói: “… Bà xã.”
“Từ Thanh Phong là ai?”
“Ai u anh phiền chết đi à, ha ha ha ha ha” Lương Tấn cười đến lá gan biến lớn, lớn tiếng kêu: “Từ Thanh Phong là ông xã của Lương Tấn!”
Mấy lời buồn nôn như vậy trước kia Lương Tấn chưa bao giờ nói qua, cậu không có cơ hội, cũng không có bầu không khí thích hợp. Lần này nói ra lại vô cùng tự nhiên, Từ Thanh Phong khẽ mỉm cười, tiến lại gần nhẹ nhàng hôn lên mặt cậu.
Hai người sau khi cơm nước xong lại chen đầu cùng nhau nhìn chậu hoa sứ trắng gieo mầm bán chi liên.
Lương Tấn nháy mắt hỏi: “Ồ, nó thật có thể nở hoa sao?”
Từ Thanh Phong nhìn cậu một cái, gật đầu. Gương mặt hắn dưới ánh đèn dịu dàng thâm thúy, môi mỏng khẽ mở nói: “Có thể.” Hắn quay đầu, nhìn đất dinh dưỡng trong chậu hoa, hỏi: “Em còn nhớ, con đường về nhà trước đây khi chúng ta còn bé không?”
Lương Tấn rất nhanh gật đầu, ánh mắt sáng ngời trong suốt nhìn hắn.
Từ Thanh Phong nói: “Có một quãng đường hoa nở rất đẹp, còn nhớ rõ không? Có hồng phấn, trắng tinh, từng mảng từng mảng .”
Khi đó hai cậu nhóc không kìm được bị đám hoa tươi mọc chùm chùm đốm đốm kia hấp dẫn, lá cây nhỏ như hạt đậu, từng đóa hoa hồng vàng trắng nở đầy mảnh đất. Hạt giống màu đen nhỏ như hạt gạo, vương vãi khắp nơi, sang năm lại là một mảnh.
Lương Tấn bừng tỉnh đại ngộ, hơi kích động kêu: “A, em biết, lùn lùn!”
“Đúng rồi, ” Từ Thanh Phong cười, chỉ vào chậu hoa trước mặt nói: “Mầm cây bên trong chính là nó. Sang năm đầu xuân là có thể nở hoa rồi.”
“A, gọi là gì thế!”
“Bán chi liên, ” Từ Thanh Phong ngừng một chút, lại nói: “Còn gọi là Tử bất liễu*.”
(*)Tử bất liễu: Không chể chết
*Bán chi liên: một loại cây thuốc trị u bướu, giải độc.
Hoa bán chi liên:
半枝莲图片4