Chương 22
Biên tập: Soleil
Từ Thanh Phong gần như nháy mắt minh bạch, Lương Tấn đã biết.
Có lẽ biết cũng không toàn diện, thế nhưng với hắn mà nói đã không quan trọng. Hắn ngày đêm phòng bị, giấy chẩn đoán hay thuốc men đều đặt ở ngăn kéo khóa trong văn phòng, tất cả số điện thoại bác sĩ đều đổi thành tên ông A bà B, tiếp điện thoại đi ra ban công, hơi có chút không thoải mái cũng liền trốn đi.
Mấy ngày nay bệnh trạng giảm bớt, hắn vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi, còn cho rằng ngày lành còn có thể cứ vậy vô lo vô nghĩ mà qua. Ai ngờ, Lương Tấn vào lúc này lại biết được.
Từ Thanh Phong cổ họng kéo căng, hắn chậm rãi, nghẹn họng hỏi: “Vậy thì sao?”
Lương Tấn sửng sốt, cậu không nghĩ tới Từ Thanh Phong không đáp mà hỏi lại, trong lúc nhất thời không hiểu là ý gì.
Từ Thanh Phong có vẻ cũng không cần cậu minh bạch, Lương Tấn còn chưa chuẩn bị tốt lời nào an ủi khuyên giải, Từ Thanh Phong đã đứng lên, đi vào thư phòng.
Mãi cho đến giờ cơm tối, Lương Tấn cũng không thấy cửa thư phòng động một cái.
Trong phòng im ắng, Lương Tấn ngồi một mình trên sô pha sững sờ, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy vắng vẻ .
Đúng vậy, cậu đã biết. Khi biết được Từ Thanh Phong đến quê Tề Diệp, cậu với Tề Diệp làm một chuyện cũng không quá đứng đắn —— Tề Diệp giả bộ mình đang ở nhà, gọi cho Tần Thời, quanh co khúc khuỷu, rốt cuộc chuyển hướng đề tài về Từ Thanh Phong. Tần Thời lúc ấy còn cố kỵ nguyên tắc bảo mật, đến chỗ mấu chốt còn cố ý nói qua loa. Thế nhưng khổ nỗi Tề Diệp đạo hạnh cao thâm, Tần Thời bản thân khổ thủ bí mật này mà thấy khó yên, rốt cuộc sau khi “chuyện này nhất định không được nói cho Lương Tấn nhé” tiến vào đề tài chính thức.
Lương Tấn lúc ấy coi như trấn định, cậu nghĩ thầm, thật may quá, không phải bệnh ung thư, nhất định có thể chữa khỏi.
Sau đó cậu lại chạy tới thư phòng, dùng máy tính tra tìm tư liệu chứng bệnh. Gửi mail cho một trang web học thuật có chuyên môn nghiên cứu, dùng sổ nhỏ ghi nhớ rất nhiều chỉ tiêu kiểm tra sức khoẻ linh tinh.
Nói không kinh hoảng, là giả .
Chuyện sinh bệnh này, ảnh hưởng đến một gia đình cũng không phải chỉ đơn giản “cố gắng cố gắng” là có thể thoải mái bỏ qua.
Người ngoài đứng xem nói rất thoải mái, mà thực tế trừ cố gắng bọn họ cũng không thể nói gì khác. Nhưng chỉ có người trong gia đình mới biết được “gắng” chẳng qua là một mảnh tâm huyết, mà họ vì để gắng sức có hiệu quả, không thể không làm những việc nhỏ kiềm chế sợ hãi và nôn nóng.
Mà lúc này với Lương Tấn mà nói, biết được chuyện này trước sau khác biệt cực lớn, cậu phút trước còn đang ngọt ngào rối rắm chọn lựa quần bơi màu sắc cùng kiểu dáng rồi đặt khách sạn thực đơn là đặt chung hay riêng, chỉ trong nháy mắt, hòn đảo lãng mạng với bờ cát dài tít tắp kia đã thành một chỗ xa không thể tới.
Thư của cậu rất nhiều cái ngay chiều hôm đó đã có trả lời, mấy báo cáo nghiên cứu này chi tiết tỉ mỉ hơn so với vài ngôn luận trên mạng nhiều. Lương Tấn lúc đó đại não gần như toàn bộ trống rỗng, cậu không biết mình làm sao tiễn Tề Diệp về, khắp nơi tra tư liệu, lại làm sao ngồi bất động trên ghế hết bốn năm giờ, thẳng đến khi nghe tiếng âm báo hòm thư vang lên.
Xem xong các loại báo cáo, sắc trời đã rất muộn. Lương Tấn cực kỳ bình tĩnh đứng lên, còn nhớ rõ hâm nóng cơm thừa buổi sáng. Buổi tối Từ Thanh Phong gọi điện về, cậu biểu hiện cũng vô cùng bình thường.
Từ Thanh Phong hỏi cậu: “Hôm nay ở nhà thế nào? Tôi ở trung tâm mua sắm nhìn thấy cái quần bơi màu lam có hình con cừu em thích năm ngoái ấy. Em còn thích không? Nếu còn tôi mua về cho em nhé?”
Lương Tấn cầm chặt lấy di động, khó khăn hít sâu một hơi, rất bình tĩnh nói: “Không cần.”
Từ Thanh Phong nhẹ nhàng cười một tiếng, “Sao rồi, không thích sao? Vậy em muốn cái gì, tôi mua về cho em.”
Lương Tấn ừ một tiếng, đột nhiên nói: “Em chỉ muốn anh.”
“Nhớ tôi?” Từ Thanh Phong ở bên kia hơi kinh ngạc, theo sau thanh âm dịu dàng vang lên, hắn gọi cậu: “Đứa ngốc.”
Gió đêm lạnh lẽo, đứa ngốc vờ trấn định cúp điện thoại, cuối cùng kìm nén không nổi, ngồi xổm trên đất khóc lên.
Lương Tấn chưa bao giờ thống hận bản thân vô năng đến mức này.
Sợ hãi cùng bất an với tương lai, lần đầu tiên rõ ràng mà thổi quét cậu.
Tần Thời nói với Tề Diệp, có hai câu Lương Tấn ấn tượng khắc sâu nhất, gã nói lúc Từ Thanh Phong phát hiện bệnh tình đã chậm rồi, không nghĩ tới một người tranh cường háo thắng như hắn lại mắc thứ bệnh tra tấn người này. Gã còn nói Từ Thanh Phong không muốn để Lương Tấn biết cũng có thể hiểu được, chung quy Lương Tấn biết cũng không giúp được gì, huống chi với Từ Thanh Phong mà nói, nếu Lương Tấn xem hắn là bệnh nhân, chăm sóc hắn đồng tình hắn thậm chí thương hại hắn, sẽ chỉ làm hắn càng thống khổ thôi.
Bệnh nhân khi cảm thấy nôn nóng sợ mình liên lụy người thân, trong tiềm thức thường sẽ bài xích thân cận cùng họ để giảm bớt cảm giác bứt rứt của bản thân. Từ Thanh Phong nay đã tiến đến giai đoạn này, Lương Tấn hiểu rõ, lại không có cách nào.
Lương Tấn ngồi ở phòng khách thật lâu, đêm nay như thường lệ là hai món một canh, chỉ là đồ ăn nguội, canh cũng lạnh, Từ Thanh Phong lại vẫn chưa đi ra.
Đồng hồ tíc tắc tíc tắc chạy, cậu lại đợi trong chốc lát, đang chuẩn bị vào tìm Từ Thanh Phon, cửa thư phòng từ trong mở ra . Từ Thanh Phong chậm rãi đi ra hai bước, sau đó đứng cách đó không xa. Hai người bốn mắt nhìn nhau, Lương Tấn chuẩn bị một bụng lời nói, kéo khóe miệng nửa buổi, lại đột nhiên không động.
Từ Thanh Phong sơ mi có hơi nhăn, trên người còn nhàn nhạt mùi thuốc lá.
Lương Tấn nhớ tới ngày cậu từ phim trường trở về, Từ Thanh Phong phong trần mệt mỏi đi đón cậu, sơ mi nhăn nhíu, râu ria xồm xàm, sắc mặt tái nhợt.
Lương Tấn đau lòng hỏi hắn, anh công tác quá mệt sao. Từ Thanh Phong sau một lúc lâu không nói gì, cuối cùng nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Tôi chỉ là ra sân bay hơi sớm mà thôi.”
Cậu lại nghĩ tới, lúc ở phim trường, nửa đêm ba giờ cậu ngủ không được, avatar Chim to thế nhưng vẫn sáng.
Nói vậy khi đó Từ Thanh Phong vì giấu diếm bệnh tình mới cố ý xa lánh cậu. Nhưng là dù cho trước đó phải chịu đựng qua nhiều ngày ngày đêm đêm như vậy, cuối cùng hắn vẫn phải cởi giáp đầu hàng, nói với Lương Tấn: “Trở về đi, Lương Tấn, tôi cũng nhớ em.”
—
Từ Thanh Phong tuổi thơ nhấp nhô, vận khí lại không xấu. Hắn luôn là một vẻ tính trước kỹ càng, cho dù học tập hay là công tác đều rất nổi bật. Hắn không phải thần linh, lại có thể chăm sóc Lương Tấn thoả đáng khắp nơi. Hắn biết loại rau Lương Tấn thích ăn nhất là rau cải non, hắn biết rõ Lương Tấn đam mê nuôi dưỡng hoa cỏ, lại không thể nuôi sống.
Hắn mua cho Lương Tấn kem ly vị dâu tây cậu thích, mỗi lần đều nhớ rõ mua hai cái. Hắn bởi vì Lương Tấn nói có cuộc khảo sát nói chủ xe Audi BMW hay các loại xe sang khả năng ngoại tình càng cao, nên vẫn dùng chiếc Golf mà chính hắn còn chướng mắt để đến công ty.
Hắn có khi sẽ khi dễ Lương Tấn, trước giờ không nói tình thoại, thích thấy bộ dáng Lương Tấn đỏ mắt vì ghen. Mà ở trước mặt người ngoài lại đặc biệt giữ mình trong sạch, ngời quen đều biết hắn có kim ốc tàng kiều, yêu thương đến mức không muốn để cho bất luận kẻ nào thấy được.
Hắn phong nhã hào hoa, sự nghiệp vừa khởi bước.
…
Lương Tấn yên lặng nhìn Từ Thanh Phong, bỗng nhiên liền minh bạch hắn mơ hồ bài xích cùng kinh hoàng.
Hết thảy an ủi hay hỏi thăm, đều như bị người ấn lệnh xóa sạch. Lương Tấn hốc mắt đau xót, cúi thấp đầu. Lúc ngẩng đầu lên, lại chỉ hơi chút tủi thân nhỏ giọng oán giận: “Anh sao giờ mới đi ra chứ.”
Từ Thanh Phong sửng sốt.
Lương Tấn xẹp miệng nói: “Em đói bụng rồi.”
——
——
Từ Thanh Phong không dự đoán được Lương Tấn lại phản ứng như vậy.
Trước kia hắn thỉnh thoảng cảm mạo, Lương Tấn ân cần chăm chỉ không khác gì bảo mẫu, mỗi ngày đuổi theo sau hắn gọi hắn uống thuốc, hễ một chút lại nhét cho hắn hoa quả hoặc salad hắn vốn không thích, “Anh đang bệnh mà” mấy lời này mỗi ngày treo trên miệng.
Nhưng mà hiện tại, chuyện hắn bệnh hai người trong lòng biết rõ ràng, lại khó được bảo trì ăn ý không đề cập tới.
Nhưng Từ Thanh Phong rất nhanh phát hiện, Lương Tấn cũng chỉ là giả vờ không để ý mà thôi.
Cậu lôi kéo Từ Thanh Phong đi mua hàng Tết, đồ đạc gì hơi nặng chút đều giành trước lấy đi, sau này bị Từ Thanh Phong phát hiện, cậu liền chỉ chọn mấy thứ gọn nhẹ mà mua. Trên bàn cơm ớt hay gừng dần dần tuyệt tích, theo sau là cá tôm cua hay thịt bò thịt dê. Lại sau này, có lần Từ Thanh Phong dùng máy tính, lơ đãng nhìn đến lịch sử có một chuỗi tên thức ăn, sau đó phát hiện mấy món này gồm rau chân vịt hay nấm đều bị ném vào thùng rác phòng bếp.
Lương Tấn giả như vô sự tự thông, khó được mỗi ngày đều cười hì hì cho Từ Thanh Phong hôn sớm an hôn ngủ ngon. Tất cả mọi thứ đều mượn danh nghĩa ăn chay tiến hành. Từ Thanh Phong rất ít cự tuyệt cậu chuyện gì, chỉ có thể theo ý cậu.
Hai người một lần nói chuyện duy nhất, là sau đó không lâu, Từ Thanh Phong nói với Lương Tấn: “Em không cần như vậy, đặc biệt tra xem tôi phải chú ý cái gì. Trước kia thế nào thì vẫn thế ấy đi.”
Lương Tấn lúc ấy sửng sốt, lập tức gật đầu.
Sau đó hai ngày, Từ Thanh Phong phát hiện lịch sử máy tính lúc nào cũng đều được xóa sạch.
—— chuyện hắn không muốn nhìn đến, rốt cuộc vẫn phát sinh.
Nhưng mà lại không thể làm gì.
Lương Tấn đã mẫn cảm nhận ra tự tôn yếu ớt của hắn, cho nên tận lực ung dung thản nhiên chiếu cố ẩm thực của hắn. Hắn không quen, nhưng Lương Tấn có thể làm gì? Hắn còn có thể làm cái gì?
Hắn khi ốm đau phát tác cảm giác thống khổ, Lương Tấn cũng không khá hơn chỗ nào —— Lương Tấn như con thỏ trang bị máy nghe lén lên cả tóc gáy, vừa nghe thấy hắn kêu một tiếng, gần như nháy mắt có thể tìm ra vị trí của hắn.
Có lần hắn đi toalét, đột nhiên lại tiểu ra máu. Từ Thanh Phong theo bản năng nhanh dội bồn cầu, vừa quay đầu, Lương Tấn ở phòng khách lo lắng mà nhìn hướng bên này.
Từ Thanh Phong đã nghĩ thông, nhưng nghĩ đến nếu mấy chục năm sau này vẫn cứ như thế, hắn lại nhịn không được mà tuyệt vọng. Hắn lúc trước còn ăn nói hùng hồn, chợt gặp phải nguy nan thì khẳng khái đảm đương gì đều không sót lại chút nào, Từ Thanh Phong gần như nghĩ rằng, mày đến cùng vẫn triệt để là một tên hèn, người, mày muốn không nổi, mệnh, mày lại càng không.
Còn không bằng một hơi chấm dứt đi.
Nhưng là rất nhanh, hắn liền thu hồi cái ý tưởng ngu xuẩn này.
Đó là vào buổi tối một ngày, bụng hắn đã thật lâu không phát tác lại đột nhiên kịch liệt đau đớn. Từ Thanh Phong giây trước còn trong mộng đẹp, chớp mắt cảm giác đau đớn ập tới, hắn lập tức bừng tỉnh, chịu không nổi cuộn tròn người.
Trước mắt một mảng tối đen, không phân biệt được do đêm tối hay cảm giác đau đớn quá dữ dội làm nhòe cả mắt. Từ Thanh Phong cắn chặt răng, nhịn không được quay đầu nhìn Lương Tấn. Hắn quay đầu quá trình quá mức gian nan, như một con rùa bị cái mai dày cứng cáp cản trở, chỉ là chậm rãi quay đầu nhìn thoáng qua thôi mà gần như dùng hết thảy khí lực của hắn, quay đầu xong, dưới thân hắn đều là mồ hôi.
Lúc ấy Từ Thanh Phong gian khổ nhìn Lương Tấn, nghĩ rằng, nếu lỡ mình đêm nay đi rồi, đây chính là cái nhìn cuối cùng.
Hắn đột nhiên thực không nỡ, có hơi đột ngột mà cảm thấy, ngày thường dây dưa thống khổ lại đều là hạnh phúc xa xỉ.
Cơn đau qua đi, Từ Thanh Phong rốt cuộc không ngủ được. Hắn khoác áo ngồi dậy, dựa lưng vào đầu giường ngẩn người. Trên người đẫm mồ hôi, qua một lát lại lạnh lẽo. Hắn bỗng nhiên nảy sinh chút cảm giác may mắn sống sót sau tai nạn, cúi đầu tham lam liếc mắt nhìn Lương Tấn.
Lương Tấn trên giường đang ngủ say, Từ Thanh Phong nhẹ nâng tay lên, cuối cùng dừng ở bên tai Lương Tấn. Hắn chầm chậm vuốt tóc Lương Tấn, động tác nhẹ nhàng chậm chạp. Hắn nhớ tới ngày đầu tiên đón Lương Tấn từ bệnh viện về, Lương Tấn thật cẩn thận hôn lên vai hắn.
Nửa giờ sau hắn lại nằm xuống, từ sau lưng ôm lấy Lương Tấn.
Lúc này Lương Tấn đã tỉnh.
Ban đêm tối như mực, Lương Tấn thanh âm có chút run rẩy, cậu nói: “Thanh Phong, chúng ta vẫn mãi bên nhau nhé, được không?”
Từ Thanh Phong hốc mắt nóng lên, đáp: “Được.”
“Em chỗ nào làm không tốt, khiến anh không thoái mái, anh cứ nói cho em biết, chúng ta không cần xa lạ không cần xích mích nhé, được không?”
“Được.”
Lương Tấn rốt cuộc an tĩnh lại, qua thật lâu, Từ Thanh Phong nghe cậu nhẹ giọng nói: “Anh biết rõ, em sẽ không rời bỏ anh mà.”
Từ Thanh Phong lúc này mơ màng muốn ngủ, theo bản năng muốn nói được. Nhưng sau lại giật mình, tâm thần chấn động.
Hắn dùng sức xoay Lương Tấn lại.
Quả nhiên, Lương Tấn trên mặt nhạt nhòa nước mắt. Cậu từ sau khi hỏi qua bệnh tình Từ Thanh Phong xong khắc chế rất nhiều mà mỉm cười. Đêm nay lại là nước mắt trào dâng, cuối cùng ôm Từ Thanh Phong không buông tay.
——
Có một từ, gọi là kiếp số.
Nó nguyên bản chỉ là một dòng thời gian, sau này dùng để chỉ vận rủi tai nạn. Từ Thanh Phong bất đắc dĩ nghĩ, tổ tiên dùng như vậy cũng là có đạo lý, chung quy đã là vận rủi, đa số thời gian đều dài hơn vận may.
Khi hắn có thể tâm bình khí hòa mà nói đùa như vậy, cuối năm đã đến.
Sau khi trải qua một loạt tâm lý kinh hãi khẩn trương khiếp sợ, hắn rốt cuộc triệt để tiếp nhận sự thật bị bệnh này.
Trong đó không thể bỏ qua công lao của Lương Tấn.
Lương Tấn ôm hắn khóc lóc một đêm, ngày hôm sau ánh mắt sưng húp không mở ra được. Từ Thanh Phong thấy cậu giãy giụa ngồi dậy muốn làm điểm tâm thì nhét cậu lại ổ chăn, tự mình đi nấu một nồi cháo.
Lúc trước hắn hết sức kháng cự món cháo, trước kia điểm tâm tuy rằng thỉnh thoảng cũng dùng món này, thế nhưng lại không có hàm nghĩa đặc thù. Sau này Lương Tấn biết hắn sinh bệnh, mỗi ngày thay đổi các kiểu hầm cháo, Từ Thanh Phong trong lòng mới bắt đầu có một loại thù hận khó hiểu.
Hắn nấu xong cháo đã là nửa giờ sau, hắn đi gọi Lương Tấn rời giường, đẩy cửa vào mới phát hiện Lương Tấn đang ngủ. Từ Thanh Phong hôm nay tâm tình tốt kỳ lạ, thất khiếu như được người mở thông, hắn lại gần muốn trêu đùa Lương Tấn, nhấc tay, thế nhưng lại từ mép tóc Lương Tấn thấy được một sợi tóc bạc.
Động tác của hắn bỗng nhiên dừng lại, hầu như không thể tin được vào mắt mình. Nhưng sợi tóc trắng kia nổi bật như thế, muốn bỏ qua cũng khó. Từ Thanh Phong nhịn không được nghĩ, sao lại như vậy? Làm sao có thể có tóc bạc chứ?
Lương Tấn mới bao nhiêu đâu! Cậu tươi trẻ như một cậu học sinh, vác balo nói là sinh viên năm nhất cũng có người tin .
Nhưng là hắn rất nhanh tìm cho mình đáp án.
Làm sao sẽ không có chứ?
Lương Tấn thích nhất ngủ nướng, nhưng mấy hôm nay món cháo hắn căm ghét đều là do sáng sớm Lương Tấn dậy nấu. Lương Tấn trước kia vô tâm vô phế, làm việc nói chuyện đều theo tâm ý, hiện tại lại phải ẩn nhẫn khắc chế, mỗi ngày đều đeo khuôn mặt tươi cười với hắn. Cậu cũng không phải thật sự trang bị rađa theo dõi trên người, sở dĩ phản ứng mẫn cảm với thanh âm của hắn, còn không phải bởi vì toàn bộ tâm tư đều đặt trên người hắn sao?
Từ Thanh Phong nhìn sợi tóc bạc chói mắt dưới ánh mặt trời kia, bỗng nhiên nghĩ —— Từ Thanh Phong, mày đến cùng đang làm khổ ai đây?
Hiện tại để mày thống khổ, đến cùng là bệnh tật trên người, hay là tâm bệnh chính mày?
Mày sợ hãi tương lai đến vậy, sợ hãi chút thói quen thay đổi nhỏ này, đến cùng là vì chuyện này đáng sợ, hay là vì nó đánh nát tự tôn của mày, hình tượng cao lớn uy vũ của mày trước mặt Lương Tấn, sự hoàn hảo không chút chỗ hở của mày? Mày sợ Lương Tấn sẽ vì chuyện này mệt nhọc, hay là kinh hoảng cậu ấy sẽ bởi vậy đánh mất hứng thú với mày, đáng thương mày bố thí mày rồi lại mất kiên nhẫn với mày?
Từ Thanh Phong, mày sợ sao?
——
Bốn phía yên tĩnh, Từ Thanh Phong ánh mắt hơi đau xót, hắn hít sâu một hơi, hô một tiếng xoay người ngã lên giường, nệm vang ầm một tiếng.
Lương Tấn mơ mơ màng màng mở mắt, mí mắt sưng húp che khuất nửa tầm mắt cậu.
Nhưng mà cậu vẫn nhìn thấy được, trên mặt Từ Thanh Phong lộ ra một nụ cười nhạt. Ánh mặt trời sáng sớm từ cửa sổ chiếu vào, hơn một nửa ánh vào má lúm đồng tiền của Từ Thanh Phong.
Lương Tấn lập tức thấy ấm áp, cậu vươn tay đè lên má lúm đồng tiền của hắn, cười nói: “Buổi sáng tốt lành.”
Tay lập tức bị bắt được, Từ Thanh Phong cầm lấy, đến gần bên miệng cậu nhẹ nhàng hôn một cái, trả lời: “Buổi sáng tốt lành.”
Lương Tấn kinh ngạc cố gắng mở mắt, nghe thấy Từ Thanh Phong còn nói thêm: “Tôi yêu em.”