Chương 41
Biên tập: Soleil
Từ Thanh Phong bỗng nhiên cảm giác Lương Tấn sáng sủa thông minh hơn có lẽ cũng không phải chuyện tốt đẹp cho lắm.
Hắn nhanh chóng hiểu được mình kém Tề Diệp không phải chỉ chút xíu. Lương Tấn vẫn luôn xem hắn là bạn, hơn nữa vị trí còn xếp sau Tề Diệp. Tề Diệp biết kể chuyện xưa, Tề Diệp vui nhộn hài hước, Tề Diệp ăn snack khoai tây có thể phát ra ba loại âm thanh khác nhau…Lúc ba người ở cùng nhau, ánh mắt Lương Tấn cũng đa số là dõi theo Tề Diệp, Từ Thanh Phong ngồi một bên nhìn thật không biết nên làm sao, lại không có cách nào ghen với Tề Diệp.
Từ Thanh Phong trong lòng thở ngắn thở dài, đồng thời lại vì Lương Tấn tính cách thay đổi mà ưu sầu.
Lương Tấn là thật thay đổi.
Rất khó nói biến hóa này của cậu là tốt hay không tốt. Trước kia Lương Tấn từ nhỏ đến lớn đều rất nhu thuận hiểu chuyện lại thiện lương, cơ bản một đường an ổn làm cái đuôi nhỏ mà lớn lên, chưa từng trải qua giai đoạn phản nghịch nào. Nhưng mà lần này xảy ra chuyện, Từ Thanh Phong lại phát hiện Lương Tấn trở nên nghịch ngợm phá phách, thỉnh thoảng còn sẽ tùy hứng chơi xấu đùa giỡn. Thậm chí ngay cả phong cách nói chuyện đều khác với trước kia.
Cừu nhỏ thoáng cái biến thành mèo hoang, thật là có hơi khó quản chút.
Hắn không biết đây là vì Lương Tấn vừa tỉnh đã được Tề Diệp chăm sóc cho nên cậu mới học theo bắt chước y đúc Tề Diệp, hay là thiên tính Lương Tấn áp lực nhiều năm nay được giải phóng nên nhất thời có chút không kiềm chế được, thời kỳ phản nghịch quay trở lại.
Chuyện này hắn không biết, mà bác sĩ cũng chẳng thể cho ra đáp án giải thích nào, chỉ có thể an ủi hắn về nhà nhiều tiếp xúc với bệnh nhân để bồi dưỡng cảm tình.
Nhưng mà nhà cũng không dễ về như vậy.
Đến gần ngày xuất viện, Từ Thanh Phong bất đắc dĩ lặp lại giải thích với Lương Tấn rằng mình vốn ở cùng cậu, lần này là trở về ngôi nhà của hai người .
Lúc đầu Lương Tấn đầy mặt khó tin hỏi hắn: “Không phải là bạn thôi sao?”
Từ Thanh Phong giải thích: “Đúng là bạn, hai ta nằm chung một khu. Lúc ấy không giải thích quá nhiều là sợ em không lý giải được.”
Lương Tấn càng ngạc nhiên hỏi hắn: “Anh cho tôi là ngốc hả!”
Từ Thanh Phong: “…” Hắn chỉ có thể cam chịu .
Qua một hồi Lương Tấn lại chủ động nhớ tới chuyện này, hỏi Từ Thanh Phong: “Chúng ta vì sao ở chung một nơi thế?”
“…” Từ Thanh Phong im lặng không nói, hắn kỳ thật rất muôn nói hai chúng ta là người yêu, thế nhưng hắn lại không xác định Lương Tấn có thể chấp nhận hay không. Kỳ thật càng chủ yếu là hắn hi vọng Lương Tấn có thể tự mình nhớ lại đoạn tình cảm này, hoặc là một lần nữa thích hắn cũng được, tóm lại không thể là mình áp đặt cho cậu.
Từ Thanh Phong trầm mặc một lúc lâu mới châm chước giải thích: “Tôi trước đây là cô nhi được nhà em thu dưỡng. Cho nên chúng ta vẫn luôn ở cùng nhau.” Hắn không dám nhắc đến lão Lương, bởi vì không biết nói thế nào.
May mà Lương Tấn không nghĩ nhiều, gật đầu hỏi hắn: “Chúng ta đây xem như anh em hả?”
Từ Thanh Phong sắc mặt khẽ biến, gật đầu cũng không phải lắc đầu cũng không xong.
Lương Tấn như có suy nghĩ nói: “Chúng ta đây hẳn nên ở riêng đi, bằng không anh dẫn bạn gái về lên giường bị tôi nghe được xấu hổ chết!”
“…” Từ Thanh Phong bất đắc dĩ bóp trán, căng mặt nói: “Tôi không có bạn gái.”
Lương Tấn há to miệng, bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ nói: “Hông lẽ là bạn giường?”
“…” Từ Thanh Phong nói: “Bạn giường cũng không có.”
“Bạn trên mạng thì sao?”
“Càng không có.” Từ Thanh Phong giải thích: “Tôi đây trước giờ không kết giao bậy bạ, chỉ lên giường với “Người tôi thích” thôi.”
Hắn ngừng một lát, chờ Lương Tấn hỏi hắn ” Người anh thích” là ai, hoặc là hỏi “Anh có người trong lòng à” cũng được. Tóm lại hắn cảm giác chỉ cần Lương Tấn có chút hiếu kỳ tự nhiên sẽ chú ý nhiều tới mình, như vậy xác suất thích mình lần nữa có thể bảo đảm tí, dù sao trước kia chính là như vậy.
Nhưng mà Lương Tấn lại chỉ gật đầu, sau đó giơ ngón tay cái lên với hắn, “Không tồi ha! Đúng là thanh niên tốt.”
Từ Thanh Phong sửng sốt.
Lương Tấn nói: “Nhưng mà vẫn không được!”
Từ Thanh Phong: “??”
“Nếu lỡ tôi có thì sao? Đến lúc đó anh chẳng phải sẽ xấu hổ lắm sao, anh không ngượng tôi cũng biết ngượng.” Lương Tấn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Tóm lại vẫn không tiện lắm đâu!”
Từ Thanh Phong: “!!!”
Chuyện về nhà sau lại phải mời Tần Thời hỗ trợ mới thu phục xong xuôi. Từ Thanh Phong không biết Tần Thời đến cùng nói gì mà rốt cục hiệu quả, trong lòng vui sướng càng cảm kích đối phương.
Lúc Lương Tấn cần người chăm sóc chiếu cố nhất hắn lại không thể làm được gì. Lúc Lương Tấn cấp cứu hắn cũng đang nguy kịch, khi Lương Tấn sống chết không rõ hắn cũng một chân bước vào quỷ môn quan, sau này Lương Tấn dần khang phục hắn lại mới làm giải phẫu không thể động đậy. Tần Thời và Tề Diệp đều là người có công việc riêng, có thể tự thân tự lực trông nom giúp đỡ một tấc không rời thật sự khó được.
Từ Thanh Phong trong lòng cảm kích. Hắn không phải người thích nói ngoài miệng, chỉ có thể tận khả năng dùng mọi điều kiện trong tay hồi báo hai người.
Tần Thời còn an ủi hắn: “Không phải nói muốn trói chặt tâm một người trước hết trói chặt dạ dày anh ta sao, tôi thấy cậu nấu ăn hợp khẩu vị Lương Tấn lắm đó, cậu ta thích đồ ăn cậu làm như vậy nhất định sẽ chậm rãi thích cậu thôi.”
Từ Thanh Phong khóc không ra nước mắt, hắn hoàn toàn chưa từng theo đuổi ai, trước kia bị Lương Tấn bám riết không tha suốt ngày theo đuôi thậm chí còn cảm giác phiền chết. Hiện tại đổi ngược hắn lại không có kinh nghiệm gì, thế là phải bắt đầu từ làm đầu bếp.
Nhưng mà con đường đầu bếp này cũng không thuận lợi gì cho cam.
Lương Tấn khó khăn lắm mới bị thuyết phục chịu về nhà cùng hắn, trong lúc xử lý thủ tục xuất viện lại chết sống muốn dẫn dì hộ công theo.
“Dì Trần nấu cơm ăn ngon lắm!” Lương Tấn kiên trì nói: “Tôi chỉ thích ăn cơm dì ấy làm thôi!”
Từ Thanh Phong lúc trước nói quá nhiều chuyện trước sau mâu thuẫn lẫn nhau, tỷ như ngay từ đầu nói dối tự xưng là bạn nè, tỷ như hôm trước còn giải thích mình là ông chủ nè, lúc này nếu lại nói mấy món kia đều do mình làm chỉ sợ Lương Tấn cũng sẽ không tin. Hắn chỉ có thể từ từ khuyên nhủ: “Ngoan, tôi nấu cơm ăn cũng ngon lắm đó, không nhất định phải là dì Trần nấu cơm em mới thích đâu, không tin em nếm thử xem.”
Lương Tấn kiên quyết lắc đầu: “Tôi không ăn đâu, anh không phải nói anh là ông chủ sao? Ông chủ nào lại đi nấu cơm?”
Từ Thanh Phong kiên nhẫn nói: “Tôi là ông chủ, tôi cũng biết làm cơm nữa.”
Lương Tấn hừ một tiếng, lại nói: “Là ông chủ còn keo kiệt như vậy! Đến dì giúp việc cũng không thuê được!”
“…” Từ Thanh Phong đau cả răng. Nơi ở của họ chỉ có hai phòng, phòng thứ hai còn đổi thành thư phòng, làm gì có chỗ cho dì giúp việc ở? Hắn rốt cuộc chỉ có thể nhượng bộ chút, đưa tiền cho dì Trần chỉ cần dì ta giúp việc nhà, đúng giờ đến nấu cơm quét tước dọn dẹp giặt quần áo.
Lương Tấn ở trước mặt Tề Diệp với Tần Thời coi như nghe lời, trước mặt Từ Thanh Phong lại thường thường ngạo kiều lên.
Từ Thanh Phong xử lý chuyện dì Trần xong, nghìn hống vạn dụ ít nhiều cũng dỗ ngọt được cậu lên xe. Ngẫm hồi lại tự mình an ủi, nghĩ rằng đau đầu nhưng ngọt ngào.
Chiếc Golf của Lương Tấn đã đụng hỏng, Từ Thanh Phong đành dùng chiếc Pajero kia.
Trên xe đặt bình giữ ấm của Lương Tấn, bên trong có nước ấm. Lần trước khi Lương Tấn giả vờ mất trí nhớ Từ Thanh Phong cũng dùng chiếc xe này, kết quả khi ấy hắn đi quá vội vàng, Lương Tấn lên xe phát hiện cái quần lót hai người trước kia ra ngoài dã chiến. Cảnh tượng lúc đó xấu hổ cực kỳ, không khí lại mập mờ ái muội.
Từ Thanh Phong lần này lái xe đến còn có chút hoài niệm, thế nên giữa trưa ma xui quỷ khiến đi nửa đường còn lộn vòng trở lại, từ trong tủ quần áo của Lương Tấn lục lọi ra một cái quần lót tình thú màu đen để ở chỗ cũ.
Hắn chuẩn bị nhiều như vậy tự nhiên trong lòng muốn không ít, lên xe mà trong đầu lăn qua lộn lại đều là các loại hình ảnh kiều diễm. Lương Tấn ngồi vào phó lái, Từ Thanh Phong kìm không được nhìn cậu một cái, lại ngó cái quần lót đen nhét dưới ghế.
Lương Tấn quả nhiên theo ánh mắt hắn xoay người thấy được một góc màu đen.
Từ Thanh Phong lập tức căng thẳng.
Lương Tấn trừng lớn mắt, tay nhanh mắt lẹ rút cái quần lót ra. Quần lót đã giặt qua đương nhiên là không có dấu vết gì, thế nhưng kiểu dáng lại khá gợi cảm, chỗ bọc JJ phía trước hình lưới, mặt sau chỉ có cái dây mảnh.
Từ Thanh Phong không được tự nhiên hắng giọng, trên mặt nóng hổi, lại cảm thấy lúc này hắng họng thì cũng lộ liễu quá, chỉ có thể cố căng mặt làm bộ như đang lơ đãng, nhưng mà khóe mắt dư quang lại nhìn chằm chằm vào động tác của Lương Tấn.
—— Lương Tấn giật cái lưới quần lót, lại kéo ra hai bên, sau đó kinh ngạc.
Cậu nhìn về phía Từ Thanh Phong, trong mắt đầy khiếp sợ.
Từ Thanh Phong không rõ cậu đang nghĩ cái gì, muốn mở miệng mới phát hiện cổ họng khô ách vô cùng.
“Sao… Khụ khụ… Làm sao vậy?” Từ Thanh Phong nghẹn họng hỏi.
“Lợi hại ghê nha bạn Từ!” Lương Tấn nhéo cái quần lót, vẻ mặt khiếp sợ nhìn hắn nói: “Chơi xe chấn với bạn gái hả, kích thích quá ha! Nhưng mà… anh…” Cậu nuốt nước miếng, uyển chuyển nói: “Khẩu vị nặng ghê…”
Lương Tấn nhìn thấy quần lót đen nháy mắt tưởng tượng ra một trận đại xe chấn, tuy rằng cực kỳ tương xứng với sự thật, nhưng mà bởi vì trong tiềm thức cậu nhận định đối phương là nữ nên tự nhiên nhìn ngược mặt trước mặt sau của cái quần. Lương Tấn chỉ lo khiếp sợ với vòng eo cô “bạn gái” mà không nhìn kỹ chi tiết. Kỳ thật cậu có nhìn kỹ chỉ sợ là cũng nhìn không ra nổi, dù sao cậu lại chưa từng thấy qua quần nữ đến cùng là dạng gì.
Lương Tấn sợ hãi cảm thán xong không kìm được nghĩ tới tình tiết nam nữ đại chiến, trong đầu hình tượng vị nữ tử uy vũ hùng tráng kia khá mơ hồ, nhưng mà bộ dáng Từ Thanh Phong lại rõ ràng sinh động cực kỳ. Lương Tấn hồi thần vội vàng ném cái quần lót cho Từ Thanh Phong, ngồi thẳng không nói.
Cậu vừa phát hiện mình thế mà tự động nhập vai nhân vật nữ, quá khiếp sợ lại khó kìm được mà cảm thấy xấu hổ. Từ Thanh Phong nằm rạp trên người “nàng” vừa đẹp trai lại gợi cảm cực kỳ. Cơ bắp phần eo căng đầy, thậm chí đường cong bắp đùi đều hết sức kiện mỹ, trong đầu Lương Tấn một chốc là Từ Thanh Phong tóc ướt mồ hôi ánh mắt thâm thúy động tình, một chốc lại là con quái vật lớn ngủ đông trong khu rừng rậm đen tuyền, thành ra mặt đỏ tim đập không dám nhìn Từ Thanh Phong .
Từ Thanh Phong lại hoàn toàn ngược lại, hắn có thể nhìn ra Lương Tấn là thật cho rằng hắn chơi xe chấn với bạn gái, hiểu lầm quá lớn rồi, Từ Thanh Phong lại hết đường chối cãi, buồn bực đến xe cũng không muốn lái.
Chỉ là lần buồn bực này hậu quả lại vô cùng tương tự với lần trước Lương Tấn giả vờ mất trí nhớ, Từ Thanh Phong buổi tối không ngủ trốn trong thư phòng đọc sách. Chỉ là lần trước xem là liên quan đến bệnh tình, lần này lại toàn là 《Giáo khoa về tình yêu》《Mẹo vặt yêu đương 》.
Lương Tấn về nhà ăn no xong liền chạy về phòng ngủ , Từ Thanh Phong đi ngang qua một lần nghe được cậu đang chat chít với Tề Diệp. Nhưng mà chờ hắn xem sách xong quay về Lương Tấn cũng đã ngủ, giang tay giang chân một mình chiếm một giường.
Từ Thanh Phong cẩn thận nằm xuống mép giường, nằm trong chốc lát lại không nhịn được chống tay lên, mượn ánh đèn cẩn thận ngắm nhìn khuôn mặt Lương Tấn. Người này từ sau khi mất trí nhớ liền chưa từng thân thiết với hắn, bình thường cho hắn cầm tay xoa mặt đã là xa xỉ, hơi có không vừa ý liền xù lông như mèo hoang.
Đêm nay là lần đầu tiên hai người cùng giường chung gối, Từ Thanh Phong không dám làm gì khác, chỉ có thể đợi Lương tiểu miêu ngủ say mới dám nhìn, sợ cậu không cẩn thận bị đánh thức cào hắn một vuốt chứ chẳng chơi.
Loại tâm tình phải cất giấu tâm tư này thật không quá tốt đẹp, ít nhất đối với Từ Thanh Phong mà nói, chua chua chát chát, vị chát càng nhiều.
Hắn theo ánh đèn nhìn Lương Tấn bóng loáng mềm mại, lại bởi vì sắc độ mà làn da có vẻ màu đồng cổ, nhìn đối phương vì hô hấp mà hơi mở miệng, muốn đưa tay chạm lấy lại sợ đánh thức cậu, trong chớp mắt đó hắn bỗng nhiên hiểu rõ tâm tình Lương Tấn đi theo sau mông mình vài năm kia.