Thanh Phong Tu Tiên Lục

Chương 54: Q.2 - Chương 54: Chiến lợi phẩm






"Một khi đã như vậy, túi trữ vật của ma đầu kia liền thuộc về đạo hữu là được. "

Trung niên tu sĩ áo lam sắc mặt âm lãnh nói. Sau đó tay phải giơ lên, một túi trữ vật rất nhanh bay về phía Nhậm Thanh Phong.

Kỳ thật lấy tu vi của tu sĩ áo lam này bình thường nếu muốn giết Nhậm Thanh Phong mà nói, tự nhiên là vô cùng đơn giản. Bất quá lúc này lại không có bao nhiên phần nắm chắc, bởi vì lúc trước chiến đấu tuy rằng hắn đã giết chết người nọ, nhưng cũng đã tiêu hạo đại lượng linh lực. Hơn nữa phát hiện Nhậm Thanh Phong không ngờ lấy tu vi Trúc Cơ trung kỳ đánh tan ba đoàn hắc vụ, cho nên hắn đương nhiên không dám dễ dàng xuất thủ.

Dù sao nếu lại sử dụng hai cây phi đao kia mà nói, vạn nhất không thành công, thì rất có thể bị Nhậm Thanh Phong thừa cơ hội. Mà Tụ Hồn Phiên vừa mới đoạt được tuy rằng lợi hại, nhưng tu sĩ áo lam còn chưa tiến hành luyện hóa, tự nhiên không thể sử dụng, cho dù là vừa nãy thu hơn mười đoàn hắc vụ cùng hồn phách của ma tu kia cũng là hao phí không ít linh lực của hắn. Mặt khác một ít hỏa vân quanh người tu sĩ áo lam, thì càng là vật bảo mệnh, không thể vọng động.

Trong mắt tu sĩ áo lam, trong túi trữ vật này có lẽ sẽ có không ít linh thạch. Nếu đem so sánh với túi trữ vật của mình có kiện nhuyễn giáp màu trắng cùng Tụ Hồn Phiên tự nhiên là kém hơn không ít. Hơn nữa coi như hiện tại đưa cho đối phương, chỉ cần một khắc hắn tiếp nhận, linh lực của bản thân tái bổ sung được một phần nhỏ. Nhậm Thanh Thanh Phong tuy lợi hại, lại quỷ dị nhưng lấy tu vi Trúc Cơ trung kỳ cũng tuyệt đối không thoát khỏi lòng bàn tay của mình.

Lúc bắt đầu, tu sĩ áo làm còn muốn dùng lời nói kéo dài thời gian một chút. Bất quá Nhậm Thanh Phong thẳng thắn như vậy, nằm ngoài dự liệu của hắn. Hơn nữa bây giờ nhìn khí thế của Nhậm Thanh Phong, thật giống như là có phần nắm chắc, lại có vẻ như muốn lập tức xuất thủ, cho nên biện pháp tốt nhất chính là trước dùng túi trữ vật ổn định Nhậm Thanh Phong rồi nói sau,

Chính là tu sĩ áo lam cũng không biết, khi hắn đang cẩn thẩn, cuối cùng ngược lại tiện nghi phô trương thanh thế không công cho Nhậm Thanh Phong.

"Vậy đa tạ đạo hữu. Chúng ta sau này còn gặp lại."

Nhậm Thanh Phong sắc mặt bình tĩnh, chìa tay phải tiếp nhận túi trữ vật, sau đó ánh mắt lộ ra một tia cười nhạo nói.

Tiếp nhận túi trữ vật, đồng thời tay trái của Nhậm thanh Phong cũng bóp nát thổ độn phù duy nhất, mà Thanh Phong kiếm cũng đã chợt lóe, cắm vào trong vỏ bao tinh thiết kiếm.

Chỉ thấy trên người Nhậm Thanh Phong rất nhanh hiện lên một đạo quang mang màu đất vàng, sau đó cả người dĩ nhiên biến mất không thấy đâu, chỉ còn lại lời nói còn chưa tán đi.

"A!"

Tu sĩ áo lam thấy cảnh này, không khỏi sững sờ, rất nghi hoặc. Bất quá hắn nháy mắt liền có phản ứng, thần thức lúc này nhanh chóng tìm kiếm bốn phía, hy vọng có thể phát hiện tung tích của Nhậm Thanh Phong. Nhưng là không thu hoạch được gì.

"Thật không ngờ tên gia hỏa đáng giận kia lại có thể không chút dấu hiệu nào bỏ chạy. Hơn nữa hình như hắn đã dùng độn thổ phù ngoài lục giai. Độn thổ phù cấp cao như vậy ngay cả trên người ta cũng không có. Tên gia hỏa này vì một túi trữ vật, lại có thể sử dụng linh phù sang quý như thế, thật sự là ngu xuẩn hết mức, có lẽ lúc này hắn còn đang âm thầm đắc ý chứ! Ai! Nếu là lúc bình thường, với tu vi Trúc Cơ trung kỳ của hắn, cho dù là có sử dụng thất giai độn thổ phù, cũng không trốn thoát khỏi bàn tay ta được…"

Trung niên tu sĩ áo lam này, đích thật là không ngờ Nhậm Thanh Phong tiếp nhận túi trữ vật xong, lập tức nhìn cũng không thèm, liền sử dụng độn thổ phù lục giai trốn chạy mất. Mà khi hắn còn sửng sốt, Nhậm Thanh Phong lại sớm đã biến mất vô tung. Bất quá lúc này hắn lại dối mình dối người quy cho nguyên nhân: linh lực của bản thân tiêu hao quá lớn, đối phương tương đối ngu xuẩn sử dụng độn thổ phù cao giai như vậy chỉ vì một túi trữ vật, hai lỳ do này tựu có thể an ủi hắn, mà trong lòng hắn cũng dần dẫn bình tĩnh lại.

Cuối cùng chẳng những không buồn bực, ngược lại còn có chút cao hứng, đối với kẻ giả dối quỉ dị như Nhậm Thanh Phong rời khỏi, ngược lại làm cho kẻ nhát gan sợ chết này thở dài một hơi nhẹ nhõm. Bất quá vừa cao hứng đắc ý, đồng thời trong tim hắn mơ hồ lại có cảm giác không yên, hình như chính mình đã bỏ qua chuyện tình trọng yếu gì đó.

"Không đúng! Nhuyễn giáp màu trắng đâu mất rồi? Nhuyễn giáp màu trắng của ta."

Tu sĩ áo lam lấy Tụ Hồn Phiên trong túi trữ vật ra, lại đột nhiên nhớ tới nhuyễn giáp màu trắng mình lại chưa có thu lại. Mà lúc này lại nhìn trên mặt đất, làm gì còn có huyễn giáp màu trắng nào nữa! Vì thế lúc này mới lại bắt đầu trở nên buồn bực.

"Chính mình đi qua nơi này, mang suy nghĩ muốn giết yêu đoạt bảo, mất sức chín trâu hai hổ mới phá vỡ được cấm chế ngoài bìa rừng, lại còn gặp phải một tên ma tu có tu vi so với mình còn cao hơn một chút. Đang lúc tuyệt vọng, dự định chạy trốn, rốt cuộc một gã tu sĩ ngốc chạy tới trợ giúp một phen. Cuối cùng hao hết phân nửa linh lực rốt cục giết được tên ma tu này, đang muốn thu chiến lợi phẩm, cuối cùng lại bị tên tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ ngu ngốc kia tính kế. Cuối cùng lưu lại Tụ Hồn Phiên này, tuy rằng lợi hại, nhưng tại đại lục Thiên Thai chỉ có thể lén lút sử dụng! Nếu lúc ấy có thể giết chết tiểu tử đó mà nói, nếu như lại cẩn thận một chút thì…"

Tu sĩ áo lam nghĩ như vậy, cuối cùng càng nghĩ càng cảm thấy hối hận, buồn bực, thiếu chút nữa mặc kệ tuổi tác đã lớn, trực tiếp rơi nước mắt khóc rống một hồi. Mà đồng thời trong lòng hắn cũng càng thêm thống hận Nhậm Thanh Phong hơn. Sau đó không ngờ đối với chỗ Nhậm Thanh Phong đứng khi nãy, điên cuồng phóng ra hơn mười đạo Phong Nhận, đánh tới trên mặt đất xuất hiện một cái hố lớn sâu mười trượng, lúc này mới dùng một chút linh lực còn lại, ngự khí rời khỏi mảnh đất “thương tâm” này.

Lúc này tên tu sĩ áo lam ngự trên pháp khí của tu sĩ, không chút nào xem xét lại ý tứ của mình, mà phát lời thề độc đối với lòng mình, phải tìm được hơn nữa còn phải giết chết tên tiểu tu sĩ vô danh kia. Còn Nhậm Thanh Phong cũng đã ẩn núp ở một mảnh hoang nguyên cách đó hơn trăm dặm, cố gắng đả tọa khôi phục.

Lúc trước trong Quỷ Khốc lâm, Nhậm Thanh Phong bị ba đoàn hắc vụ không ngừng truy đuổi. Cuối cùng cũng nhanh chóng rời khỏi khu rừng đó thoát thân, Hơn nữa lại không chút công sức chiếm được tiện nghi của tên tu sĩ áo lam kia.

Cuối cùng rơi vào đường cùng, Nhậm Thanh Phong đành phải sử dụng Phong Nhận phù vô cùng trân quý. Mà xuất ra Phong Nhận phù, đánh ra một đạo Phong Nhận màu xanh, uy lực của nó chỉ có thể tương đương với Phong Nhận mà tên tu sĩ áo lam kia tùy tay đánh ra, chỉ thanh toán được một đoàn hắc vụ.

Cuối cùng thật sự không còn cách lựa nào khác, Nhậm Thanh Phong đành phải sử dụng cả Độn Thổ phù trong tay để chuẩn bị chạy trốn. Cuối cùng bị hai luồng hắc vụ một lớn một nhỏ không ngừng truy kích, còn không tiếc hao phí đại lượng linh lực, ngự sử Thanh Phong kiếm mà hắn đắc ý nhất đuổi theo đoàn hắc vụ kia, tiến hành điên cuồng công kích. Không ngờ kết quả lấy phương pháp biến ngựa chết làm ngựa sống này lại có tác dụng.

Hắc vụ kia bị Thanh Phong kiếm không ngừng xuyên thấu rất nhanh, di động càng ngày càng chậm, cuối cùng phát ra tiếng kêu thảm thiết, càng ngày càng mỏng manh, chỉ là nghe không rõ. Sau khi tiếng kêu biến mất, hắc vụ cũng tiêu tán thành hắc khí nhàn nhạt, sau đó bị gió trong rừng thổi nhẹ qua tiêu tán.

Vừa thấy chiêu này cũng có tác dụng, Nhậm Thanh Phong lúc ấy cũng mặc kệ không nghĩ nhiều. Sau đó tiếp tục y như vậy mà làm, rốt cuộc khi đã tiêu hao hết đại lượng linh lực đánh tan đoàn hắc vụ kia. Sau đó cũng bất chấp xem kỹ một chút biến hóa của Thanh Phong kiếm, lại dùng thần thức kiểm tra tình huống chiến đấu của tu sĩ áo lam và ma tu.

Kết quả Nhậm Thanh Phong lại vừa vặn chứng kiến tu sĩ áo lam đang sử dung Tụ Hồn Phiên đối phó với hư ảnh ma tu kia. Sau đó hắn nhanh chóng quyết định sẽ tính kế phô trương thanh thế một hồi để đối phó với tên tu sĩ bất lương, vong ân phụ nghĩa kia.

Dù sao, bất kể như thế nào, cuối cùng tên tu sĩ áo lam kia đều sẽ không bỏ qua cho mình, nếu xử ra Độn Thổ phù lục giai, dù sao cũng không giữ được. Coi như có lừa dối như thế nào, mượn dùng Độn thổ phù chạy thoát cũng không thành vấn đề, cho nên Nhậm Thanh Phong cũng không có chút do dự gì, do đó mới có một màn sau như vậy.

Cuối cùng có thể thành công lừa lấy được túi trữ vật, lại thừa lúc đối phương bất ngờ, thuận tay lấy luôn cả kiện nhuyễn giáp màu trắng còn đang nằm trên mặt đất đi. Chuyện này thật ra chính bản thân Nhậm Thanh Phong cũng không có nghĩ đến,

Sử dụng Độn Thổ phù thất giai, trong nháy mắt trên người Nhậm Thanh Phong hình thành một tầng bảo hộ kỳ dị, chui vào lòng đất không chút tốn sức, hơn nữa tốc độ còn cực kỳ nhanh. Chỉ một lát sau đó, lại chui ra khỏi một nơi cách đó hơn hai trăm dặm.

Cuối cùng phù lực mới hao hết, Nhậm Thanh Phong mới dừng lại ở mảnh hoang nguyên này, sau đó trực tiếp nắm hai khối trung phẩm linh thạch, chuyên tâm đả tọa khôi phục lại.

Cứ như thế sau ba canh giờ, Nhậm Thanh Phong rốt cuộc mở hai mắt ra.

Nhìn xung quanh mảnh hoang nguyên các loại hoa cỏ tươi tốt, lúc này là chính ngọ, mặt trời trên không trung nắng gắt như lửa, nhiều đám mây trắng như bông phiêu động theo gió, còn có chim chóc bay lượn. Lại nghĩ đến lần mạo hiểm vừa rồi, cuối cùng thuận lợi thoát thân, thắng lợi trở về, Trong lòng Nhậm Thanh Phong không khỏi vui sướng một hồi, Nhịn không được ngửa đầu lên hét một tiếng dài. Ngay khi hắn đang vui sướng hét lên như vậy, tâm cảnh của Nhậm Thanh Phong cũng lặng lẽ diễn ra một chút biến hóa nhỏ đáng mừng.

-----o0o-----


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.