Thời gian qua mau, năm tháng thấm thoắt như thoi đưa. Đảo mắt Nhâm Thanh Phong nhập môn đã hơn hai năm rồi. Trong khoảng thời gian hai năm vừa rồi, Nhâm Thanh Phong có thể nói là đã trải qua một cuộc sống hết sức mãn nguyện. Mà cuộc sống như thế chính là cuộc sống khổ tu trong kế hoạch của Nhâm Thanh Phong.
Trong thời gian hơn hai năm vừa rồi, ngoài trừ mỗi khi trời tối đả tọa tu luyện, hấp thu luyện hóa linh khí tăng lên tu vi theo lệ thường ra, ban ngày, phần lớn Nhâm Thanh Phong đều đặt lên Thanh Phong Kiếm.
Hóa ra kiếm thuật của hắn mà hắn đắc ý Thanh Phong Thập Tam Kiếm, ngoại trừ còn một vài chiêu pháp không thích hợp chuyển hóa thành kỹ xảo ngự sử công kích ra, những chiêu kiếm khác dã toàn bộ bị dung hòa hoàn mỹ vào kỹ xảo ngự kiếm. Hơn nữa lúc trước sáng chế ra không ít chiêu thuật ngự kiếm mới, cuối cùng rốt cục hình thành một bộ thuật ngự kiếm hoàn toàn mới.
Bởi vì Nhâm Thanh Phong tương đối lưu luyến lúc xua cho nên mới đem bộ ngự kiếm thuật mới này đặt tên là « Thanh Phong Thập Tam Kiếm » . Chỉ là hai bộ kiếm thuật cùng tên nhưng về phương pháp sử dụng, mức độ linh hoạt, uy lực lớn nhỏ lại hết sức bất đồng, hoặc cũng có thể nói là khác biệt như trời với đất vậy.
Dù sao một cái là thuật ngự kiếm, một cái lại là kiếm thuật giang hồ. Kiếm thuật giang hồ không cần nhiều lời, chỉ thích hợp tục nhân hoặc tu sĩ Luyện Khí Kỳ trong lúc đọ sức.
Nhâm Thanh Phong cho là, ngự kiếm thuật này nếu dùng đến mức cực hạn có thể lấy đầu kẻ địch ở cách xa ngoài ngàn dặm. Bởi vì nơi kiếm ở, người không nhất định có mặt mà chỉ ần dùng ý niệm, thần thức tiến hành điều khiển là được. Mặc khác đợi đến khi người điều khiển cùng phi kiếm đều đề cao đến trình độ nhất định, phi kiếm có thể lập tức theo tâm thế mà thay đổi chứ không cần phải cố ý đi khống chế nữa.
Thanh Phong Kiếm mà lúc này Nhâm Thanh Phong ngự sử tuy rằng nói đã làm bạn với nó hơn mười năm, giữa người và kiếm có chút ăn ý, nhưng do thần thức, tu vi còn quá yếu, căn bản không thể hoàn toàn nắm giữ tốt được Thanh Phong Kiếm tốc độ vốn rất nhanh. Mặc dù sáng chế ra một bộ thuật ngự kiếm cũng chỉ có thể phát huy ra ba thành uy lực của nó. Về căn bản có thể công kích chính xác được trong phạm vi một trượng. Cũng chỉ có thể tạm coi trên tính toán là giai đoạn thượng tầng của Thần Thức Khắc Ý Ngự Khí, căn bản không đạt tới cảnh giới mà hắn tưởng là Kiếm Tùy Tâm Động.
Thật ra thì trong đông đảo chúng tu sĩ ở đại lục Thiên Thai, trong mấy ngàn năm qua cũng không thiếu tu sĩ muốn tập trung nghiên cứu thuật ngự khí. Chỉ là do pháp khí trong quá trình bị ngự sử thì tốc độ càng nhanh lại càng khó khống chế. Nếu tốc độ quá chậm mà nói thì lại không có cách nào hữu hiệu để đả kích địch nhân. Cho nên đại đa số người cũng chỉ có thể mong đợi cho tu vi của mình tăng lên. Mà ngoài ra một bộ phận nhỏ người do tu vi hạn chế, không đạt đến được kỹ xảo ngự sử cho nên cũng lũ lượt bỏ qua.
Song cùng với sự lớn mạnh của thần thức và tu vi, pháp khí, pháp bảo được bọn họ hoàn toàn luyện hóa cho dù là về mặt uy lực hay tốc độ cũng sẽ đề thăng rất lớn. Hơn nữa bản thân pháp khí, pháp bảo mỗi thứ cũng đều có chỗ biến đổi kỳ diệu, có thể bất ngờ chuyển bại thành thắng. Bởi vậy bọn họ cũng dần dần không dạy cái gọi là kỹ xảo ngự sử nữa.
Nhâm Thanh Phong sở dĩ có sáng chế ra thuật ngự kiếm như vậy một mặt là bởi vì bản thân hắn có ưu thế trời sinh là xuất thân từ giang hồ. Mặt khác cũng bởi vì thanh Thanh Phong cổ kiếm này mặc dù hắn có thể ngự sử nhưng cũng không giống như những pháp khí khác có thể biến thành rất lớn. Ngay tới thể tích thân kiếm cũng chỉ có thể lớn hơn một chút mà thôi.
Những pháp khí khác, tỷ dụ như trung phẩm Hoàng Chu Pháp Khí tối đa có thể biến lớn khoảng mười lần, ngồi được từ năm tới mười người. Đây cũng bởi vì đó là pháp khí chuyên dùng cho phi hành, giống như những pháp khí khác, như Hồn Thiên Xích của Lâm Kiếm cùng với Phá Kim Toa mà hắn đoạt được, lại càng có thêm không ít chức năng biến hóa khác.
Nhâm Thanh Phong vẫn còn chưa tiến hành luyện hóa Phá Kim Toa nên còn chưa hoàn toàn rõ ràng. Mà Hồn Thiên Xích của Lâm Kiếm, Nhâm Thanh Phong lại hiểu rõ, bản thân cây thước này chẳng những có thể biến hóa lớn nhỏ tùy ý mà còn có thể huyễn hóa ra hơn mười đạo thước ảnh có năng lực sát thương. Hơn nữa theo như Lâm Kiếm nói, mấy chục đạo thước ảnh này cũng sẽ tăng dần theo tu vi người ngự sử đồng thời càng ngày càng trở nên mạnh mẽ.
Lâm Kiếm từng tận mắt nhìn thấy Lâm trưởng lão, sư phụ hắn, chỉ tùy tiện điều khiền Hồn Thiên Xích mà đã huyễn hóa ra những mấy ngàn cây thước ảnh. Thật đúng là thước ảnh đầy trời, uy lực vô cùng, khiến cho tới tận bây giờ Lâm Kiếm vẫn còn rất hâm mộ!
Về phương diện biến hóa của pháp bảo lại càng không cần phải nói. Trấn sơn chi bảo của Huyền Dương Môn là Thất Tầng Huyền Dương Tháp chính là một ví dụ rất tốt, chẳng những có thể dùng để giết địch, hơn nữa nghe nói còn có thể giúp một lượng lớn đệ tử bổn môn phá tan bình cảnh. Chỉ là không biết vì sao, thật sự rất ít sử dụng đối với đệ tử. Nếu không Lâm Kiếm cũng không phải vẫn còn ở Trúc Cơ Trung Kỳ nữa.
Mặc dù vậy, Nhâm Thanh Phong vẫn kiên trì sử dụng Thanh Phong Kiếm, mỗi ngày đều khổ luyện thuật ngự kiếm, cũng chưa từng nghĩ tới sau này lại đổi pháp khí chủ chiến khác bao giờ.
Chưa nói hắn không thể bỏ đi ưu thế vốn có của mình cùng với tình cảm đối với Thanh Phong Kiếm, chính cái ngày hắn đối mặt với uy áp cường đại của Phí trưởng lão, Thanh Phong Kiếm đột nhiên bay ra khỏi vỏ kiếm biểu hiện lại càng khiến cho Nhâm Thanh Phong kiên định tin tưởng rằng thanh Thanh Phong cổ kiếm này đã từng theo hắn hơn mười năm vào sanh ra tử, giết người vô số này bản thân cũng đã có linh tính rồi, tuyệt đối không phải là một loại pháp khí đơn giản như thế.
Chỉ là theo như Lâm Kiếm nói, lợi khí của thế tục vì giết quá nhiều người có lẽ có thể sinh ra linh tính. Mà pháp khí, pháp bảo của Tu Chân Giới lại không thể như thế, trừ phi phong ấn hồn phách của yêu thú cường đại ở bên trong, từ đó tạo thành khí linh.
Đối với tình huống của thanh cổ kiếm này, hai người Nhâm Thanh Phong, Lâm Kiếm cũng đã từng nghiên cứu qua, nhưng cuối cùng cũng không tìm ra có chuyện gì xảy ra. Lâm Kiếm mặc dù không rõ ràng lắm có chuyện gì xảy ra với cổ kiếm, nhưng hắn lại thật sự sợ hãi than thở về thuật ngự kiếm của Nhâm Thanh Phong, nói là có chút giống như pháp môn ngự kiếm của thượng cổ kiếm tu trong truyền thuyết.
Về những truyền thuyết có nói đến thượng cổ kiếm tu, Lâm Kiếm cũng chỉ thấy qua ở một số sách cổ. Hơn nữa loại tin đồn này thật ra cũng chẳng phải bí mật gì ở đại lục Thiên Thai, nhưng lại là lần đầu tiên Nhâm Thanh Phong nghe tới.
Theo truyền thuyết, ở thời thượng cổ xa xôi, có một đám kiếm tu chuyên tu phi kiếm. Phi kiếm của bọn họ chẳng những lực sát thương vô cùng lớn, hơn nữa kỹ xảo ngự sử phi kiếm cũng xuất thần nhập hóa. Ngoài ra tất cả bọn họ cũng thích đeo phi kiếm của mình giống như Nhâm Thanh Phong vậy.
Nhưng sau này những tu sĩ như vậy không biết vì nguyên nhân gì cũng biến mất không thấy đâu nữa. Những tu sĩ còn đeo kiếm như vậy cho đến nay có thể nói là gần như không còn.
Ở trong mắt đại đa số các tu sĩ, tạo hình như vậy thật sự đã quá cổ lỗ sĩ, quê mùa so với thời đại rồi. Những thứ đồ như pháp khí,.. thời điểm không cần tự nhiên là thu lại toàn bộ, có ngu mới đeo lên người, quả thực là một chút phong thái của cao nhân cũng không có.
Đây cũng là lý do vì sao trước đại hội sơn môn, Lâm Kiếm phải vội vã mua trước túi trữ vật cho Nhâm Thanh Phong. Chỉ là sau đó Nhâm Thanh Phong vẫn lại duy trì cái thói quen này, mà Lâm Kiếm hiện giờ cũng thấy nhiều nên không hề cảm thấy có gì kỳ quái nữa.
Nhâm Thanh Phong chưa từng nghĩ đến, kiểu tạo hình lưu hành trong chốn giang hồ này hóa ra lại tương tự như thượng cổ kiếm tu của Tu Chân Giới. Nhưng mặc kệ người khác cảm thấy mình quá mức cổ lỗ, quá mức quê mùa, Nhâm Thanh Phong cũng không thèm để ý những đánh giá như vậy, Nhâm Thanh Phong cho rằng đây cũng chỉ là do cách nhìn của tu sĩ với người giang hồ khác nhau mà thôi, nói không chừng ngày trước Tu Chân Giới cũng thịnh hành kiểu tạo hình đeo kiếm như thế này không biết chừng. Nhâm Thanh Phong càng hiếu kỳ hơn về những thứ như thuật ngự kiếm cùng công pháp mà thượng cổ kiếm tu tu luyện. Nhưng đáng tiếc Lâm Kiếm đối với những thứ này cũng không biết gì cả.
Nói đến Lâm Kiếm, hơn hai năm vừa qua hắn cũng thường xuyên đến tìm Nhâm Thanh Phong. Mỗi khi Lâm Kiếm đến, Nhâm Thanh Phong cũng không luyện kiếm nữa mà cùng đi với Lâm Kiếm tới một chỗ. Hai người ở trên Tửu Nhục Sơn nướng một hai con gà núi, thỏ hoang, uống rượu ăn thịt, nói chuyện trời đất, vô cùng thoải mái.
Cũng bởi vì như thế nên Nhâm Thanh Phong mặc dù là ngày đêm tu luyện nhưng cũng không gọi là khổ tu gì cả. Mà bởi vì tiếp xúc rất nhiều với Lâm Kiếm nên mặc dù Nhâm Thanh Phong chưa một lần đi tới Tàng Thư Các, nhưng cũng đã hiểu được rất nhiều thứ mà không mô tê răng rứa gì như năm đó, lúc mới vào Huyền Dương Môn nữa.
Dĩ nhiên mỗi lần Nhâm Thanh Phong, Lâm Kiếm hai người gặp nhau, ngoại trừ uống rượu ăn thịt, thỉnh thoảng cũng sẽ tỷ thí đôi chút.
Lúc mới bắt đầu, Lâm Kiếm thường có thể dựa vào tu vi thâm hậu hơn cùng với pháp khí cao cấp Hồn Thiên Xích mà chiếm hết thượng phong. Nhưng dần dà theo thời gian, ưu thế của Nhâm Thanh Phong ngày một rõ ràng.
Thân pháp quỷ dị, xuất quỷ nhập thần, Thanh Phong kiếm thuật cùng với tu vi ngày một tăng lên, những thứ này ngày càng khiến cho Lâm Kiếm cảm thấy cố hết sức. Mà vào một năm trước, sau khi Nhâm Thanh Phong đột phá đến Trúc Cơ Trung Kỳ, Lâm Kiếm hoàn toàn không còn chiếm được thượng phong khi luận bàn nữa.
Cũng may tỷ thí như vậy cũng không phải là tư đấu thực sự cho nên hai người cũng sẽ không nặng tay cho nên cũng chưa từng xuất hiện tình huống bị thương, nhưng kinh nghiệm chiến đấu của hai người dù vậy cũng đề cao không ít.
Lâm Kiếm vận dụng pháp thuật Thổ Hệ cao cấp, « Thanh Phong Thập Tam Kiếm » của Nhâm Thanh Phong cũng dần trở nên thành thục rất nhiều. Mà tất cả những điều này cũng khiến cho hai người bọn họ cảm giác mình tiến bộ lên rất nhiều. Tin tưởng rằng nếu hiện giờ gặp lại Mã Đằng năm đó, nếu như đối phương không sử dụng phù, hai đấu một hai người cũng có thể liều mạng. Dĩ nhiên Mã Đằng đã chết, mà nếu Mã Đằng không chết đi nữa thì cho ba năm như thế này, hai người cũng vẫn sẽ có tiến bộ.
Nói đến Mã Đằng, lại phải nói một chút đến túi trữ vật hắn lưu lại. Năm đó túi trữ vật này sở dĩ không bị thần thức cường đại của Kim Đan Kỳ của Phí trưởng lão dò xét đến cũng không loại trừ một phần là do vận khí, cùng với sự cẩn thận, cơ trí của hai người Lâm Kiếm và Nhâm Thanh Phong.
Nếu không phải hai người thừa lúc bóng đêm, đem bản thân túi trữ vật không có chút linh khí nào giấu ở đáy hồ nhỏ trên Tửu Nhục Sơn mà nói thì cũng khó mà may mắn tránh được sự dò xét từ thần thức của Phí trưởng lão.
Cho đến hiện giờ, bốn mươi hai khối linh thạch trung phẩm mà Mã Đằng lưu lại cũng đã sớm bị hai người chia đều mỗi người một nửa rồi. Mà ba bình Tụ Linh Đan cũng bị Nhâm Thanh Phong dùng chỉ còn lại có một lọ.
Vốn dĩ theo ý của Nhâm Thanh Phong những thứ còn thừa lại này cũng nên chia đều với Lâm Kiếm, chỉ là đề nghị như vậy lại bị Lâm Kiếm kiên trì cự tuyệt. Về phần lý do cự tuyệt đơn giản chính là, hắn cũng có mà, không dùng được này, Nhâm Thanh Phong càng cần hơn nha...
Nhâm Thanh Phong đối với ý tốt của Lâm Kiếm cũng hiểu được, cho nên cũng không kiên trì, vừa lúc những đồ này hắn thật sự cũng cần, cho dù có nhiều hơn chút nữa Nhâm Thanh Phong cũng sẽ không để ý.