Nhậm Thanh Phong từ biệt Lâm Kiếm, quay về Nhã Ý tiểu cư. Sau đó hắn lại cho Tiểu Hắc uống nửa bình Linh Thú hoàn. Lúc này hắn mới miễn cưỡng để Tiểu Hắc ở lại trên núi Nhục Tửu. Đợi cho đến gần trưa, Nhậm Thanh Phong mới cưỡi lên pháp khí Hoàng Chu, bay đến phía trước bậc thềm đá dài ở dưới chân ngọn núi Ngọc Linh.
Ngọn núi Ngọc Linh này tuy không cao như ngọn núi Ngọc Huyền. Nhưng nó cũng là một thắng cảnh trong núi Huyền Dương. Hơn nữa địa vị của nó trong Huyền Dương Môn, không hề thua kém so với ngọn núi Ngọc Huyền, nơi tụ tập các đệ tử đời thứ hai..
Tàng Thư Các ở sườn núi phía trước, Giới luật điện ở sườn núi phía sau, nằm ở đạo trường chỗ các Trưởng lão giảng đạo ở phía sau chân núi. Đại điện Huyền Dương nằm trên nền đất lớn ở đỉnh núi. Ở đây không có chỗ nào không phải là trọng địa tông môn của Huyền Dương môn cả.
“Tất cả các đệ tử Huyền Dương đều phải đi bộ leo lên bậc thềm đá này, nếu người nào vi phạm, giết tại chỗ.” Nhậm Thanh Phong đứng ở thềm đá cổ kính đơn giản đó, nhìn về phía tấm bia màu trắng có khắc mẫy chữ to màu đỏ ở phía trước, trong lòng không khỏi bồi hồi.
Giống như ngọn núi Ngọc Huyền vậy, dẫn đến sườn núi đều có một bậc thềm đá cổ xưa dài, các đệ tử cần phải leo bộ. Nhưng bậc thềm đá này của ngọn núi Ngọc Linh lại bắt đầu từ chân núi, hơn nữa ngay cả đệ đời thứ nhất linh tịch kỳ cũng cần phải đi bộ leo lên. Từ đó có thể thấy rằng, ngọn núi Ngọc Linh có nột vị trí vô cùng quan trọng trong Huyền Dương Môn.
“Bậc thềm đá dài thật, dù là đệ tử linh tịch kỳ, e rằng cũng phải mất đên gần nửa canh giờ, chứ đừng nói đến những đệ tử cấp thấp ở luyện khí kỳ. Nhưng nếu đã như vậy, một đệ tử luyện khí kỳ muốn xem sách ở tầng một của tàng thư các, chỉ riêng nói đến việc đi đi về về cũng phải mất thời gian là mấy ngày rồi. Chẳng nhẽ bọn họ đều mang theo lương khô đến để đọc sách?”.
Nhậm Thanh Phong nhìn về phía bậc thềm đá dài ở trước mắt dường như dẫn vào trong đám mây mù, không khỏi có chút nghi ngờ.
Tầng một của tàng thư các nằm ở sườn núi, chính là mở cửa miễn phí cho tất cả các đệ tử tông môn. Nhưng có bậc thềm dài như thế này ở đây, một đệ tử đời thứ ba chỉ riêng việc leo từ chân núi lên đến sườn núi, cũng đã mất thời gian mấy ngày rồi, thêm vào đó là thời gian tiêu tốn từ ngọn núi Ngọc Thanh đến nơi này. Chỉ sợ đệ tử nào muốn đến xem một quyển sách, mà không bỏ ra thời gian nửa tháng để đi đường, không mang theo một lượng lớn lương khô, thì không thể nào làm được.
Đệ tử đời thứ ba có thể đến được Tàng Thư Các, không có người nào là không có ý chí bền bỉ. Mà những đệ tử như thế, thực sự có tư cách giống như những đệ tử cấp cao khác, được miễn phí tùy ý đọc các tàng thư tông môn ở tầng một của Tàng Thư Các.
“Chẳng nhẽ tổ sư khai phái Huyền Dương ta, cố ý để lại bậc thềm đá này để tôi luyện các đệ tử cấp thấp hay sao?” Nhậm Thanh Phong nghĩ đến đây, không khỏi than thầm.
“Nhưng nơi này chỉ lập có một tấm bia đá, làm thế nào để bảo đảm phần lớn đệ tử trên trúc cơ kỳ, đều tuân thủ quy định, đi bộ leo lên đây? Dù sao bậc thêm đá dài như thế này, cho dù là đệ tử trúc cơ hậu kỳ, nếu muốn leo lên cũng phải mất hai canh giờ”.
Nhậm Thanh Phong nhìn thấy bên cạnh bậc thềm đá, chỉ lập một tấm bia trống trơn. Dường như không hề có một đệ tử trông giữ nào cả, mà trên bậc thềm đá có đệ tử ở các cấp bậc đi lên đi xuống theo quy củ không ngừng. Vì thể trong lòng hắn không khỏi nghi ngờ.
“Chẳng nhẽ là do mình nghĩ nhiều quá hay sao? Những đệ tử này đều bị tấm bia đá này chắn lại? Hay là sự giác ngộ của mình quá thấp? Không giống như các đệ tử khác hiểu rõ sự khổ tâm tôi luyện bản thân ở tông môn?” Nhậm Thanh Phong nhìn thấy các đệ tử ở đây đều rất quy củ, mà bản thân lại suy nghĩ linh tinh ở đây, không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ.
Đúng lúc này, ở phía xa có một đường ánh sáng màu hồng hơn một trượng đang tiến lại gần, một vị tu sỹ trung niên với vẻ mặt kiêu căng tự phụ mặc trang phục đệ tử đời thứ hai, cưỡi pháp khí hình lá hẹp dài, đang dần hạ xuống. Chỉ thấy vị tu sỹ này, nhìn chữ hoa trên bia đá trước, sau đó lại liếc nhìn xung quanh với vẻ khinh thường. Nhậm Thanh Phong đang đứng bên cạnh thềm đá, cùng với những đệ tử các cấp- những người thi triển Ngự Phong Quyết chạy đi chạy lại theo quy củ- đều tỏ ra nghi ngờ. Sau đó vù một tiếng, hắn cưỡi lên pháp khí, bay thẳng lên trên.
“Ơ.” Nhậm Thanh Phong đương nhiên cũng cảm nhận được rằng, vị này cũng là đệ tử đời thứ hai trúc cơ trung kỳ. Lúc đó hắn thấy vị đó bay thẳng lên trên, trong lòng không khỏi lại có chút nghi ngờ.
Đúng lúc Nhậm Thanh Phong tỏ ra nghi ngờ, bỗng nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết. Vị đệ tử đời thứ hai đó vừa bay lên trên núi được hơn mười trượng, thì bị một tia chớp thanh sắc bất ngờ xuất hiện trên bầu trời đánh trúng. Cùng với tia chớp thanh sắc này lóe lên, vị đệ tử trung niên với thần khí đã hoàn toàn mất đi cơ hội sống sót. Pháp khí hình lá đó rơi lên trên bậc thềm đá.
Sau đó chỉ thấy rằng, một tên đệ tử đời thứ hai mặt trắng gầy gò nhanh chóng chạy lên trên, nhặt lên túi dự trữ và pháp khí hình lá của vị tu sỹ này. Hắn vui mừng phấn khởi rồi phóng ra một ngọn lửa thần bí để thiêu cháy thi thể của vị đệ tử đã chết đó. Liền sau đó, hắn nhanh chóng chạy xuống bậc thềm đá, lại quay lại chỗ cũ tiếp tục nghỉ ngơi. Đồng thời hắn dùng mắt ánh khiêu khích nhìn sang Nhậm Thanh Phong đang sững sờ đứng bên cạnh.
Nhậm Thanh Phong nhìn lại vị tu sỹ mặt trắng đó, lại nhìn thấy vẻ mặt nuối tiếc của hai vị đệ tử đời thứ hai đang nghỉ ngơi cách đó không xa. Lúc này cuối cùng hắn cũng hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra. Thì ra trên khoảng không của bậc thềm đá, thoạt nhìn thì không có bất cứ thứ gì trong không trung, nhưng trên thực tế vẫn còn cất giấu một uy lực cực lớn, có thể phát ra sát trận vô hình như thanh sắc sấm sét. Phía dưới bậc thềm đá này một vài đệ tử đời thứ hai thoạt nhìn là đang nghỉ ngơi, nhưng thật không ngờ đều là đang chờ đợi để kiếm lợi.
“Thật không thể ngờ được, chúng ta lại còn có loại đồng môn kiểu này sao? Loại đồng môn chuyên đứng ở đây để kiếm lợi như thế này!” Nhậm Thanh Phong với tâm trạng vô cùng phức tạp thầm nghĩ. Chỉ cùng trong Huyền Dương Môn mà đã phức tạp, tàn khốc như thế này. Trong lòng Nhậm Thanh Phong không khỏi dâng lên một cảm giác ớn lạnh.
“Không ngờ tông môn lại không nhắc nhở ở đây có khu vực cấm, chẳng nhẽ là cố ý để trừng phạt những đệ tử không tuân thủ quy củ hay sao? Cũng không biết những vị trưởng lão đó làm thế nào để bay lên trên núi nữa? Nhưng lúc này trời đã không còn sớm nữa, những việc này nghĩ nhiều cũng vô ích, mình cứ lên trên trước đã rồi tính sau!”
Nhậm Thanh Phong nghĩ như vậy, khẽ thở dài, rồi nhìn lên bầu trời. Sau đó hắn không dừng lại, khởi động Ngự Phong Quyết, nhanh chóng bay lên trên men theo bậc thềm đá.
“Đây đâu phải là Tàng Thư Các chứ! Mà phải gọi là Tàng Thư Đại Điện mới đúng!” Nhậm Thanh Phong mất khoảng gần nửa canh giờ, cuối cùng cũng leo hết các bậc thềm đá dài, hắn lên đến phía trước Tàng Thư Các ở sườn núi.
Đúng như Nhậm Thanh Phong đã nghĩ, tàng thư các này cao chừng ba mươi trượng, gạch men ngói xanh, bên trong hiện một nét cổ kính thăng trầm, xen lẫn chút lịch sự tao nhã. Nếu gọi là Tàng Thư Đại Điện thì lại càng chuần xác hơn.
Khôi phục lại chút tâm trạng, Nhậm Thanh Phong bước vào đại điện. Ở đây có không ít đệ tử đi lại. Xuyên qua đại sảnh tầng một được chia làm mười mấy gian tàng thư phòng, men theo đường hành lang rộng rãi, Nhậm Thanh Phong cũng tìm thấy một cầu thang cổ kính mặt sàn màu vàng tay vịn bằng gỗ lim dẫn lên tầng hai.
Đến đại sảnh tầng hai, Nhậm Thanh Phong phát hiện ra, tầng hai của Tàng thư các này chỉ có kích thước bằng một phần ba tầng một. Hơn nữa chỉ có ba gian Tàng Thư Phòng trong suốt, có khu vực cấm, có một chỗ đăng ký nhỏ và một hành lang dẫn lên tầng ba.
“Nếu có tín vật, thì hãy giao nộp tín vật trước. Nếu không có tín vật thì đọc một ngày, thu một viên linh thạch trung phẩm. Ngoài ra nếu cần đánh bóng phục chế ngọc đồng tàng thư, mỗi cái sẽ thu thêm một viên linh thạch trung phẩm.” Chỗ đăng ký ở đại sảnh lầu hai, một ông lão áo xanh tóc bạc trắng ngồi ở phía sau chiếc bàn đá, lãnh đạm nói với Nhậm Thanh Phong.
“Thảo nào đệ tử ở tầng một lại đông như vậy, mà tầng hai lại không hề có bóng một đệ tử nào đến xem, thì ra là đắt đến như vậy! Xem ra phần thưởng cho nhiệm vụ lần này đúng là không tồi tẹo nào.” Lúc đó Nhậm Thanh Phong mới biết rằng, tại sao Lâm Kiếm khi nhắc đến giải thưởng nhiệm vụ lần này của bản thân đã cảm thấy rất tuyệt rồi. Tuy nghĩ như vậy nhưng Nhậm Thanh Phong cũng không hề nói ra, trực tiếp đưa ngọc bài thân phận của mình ra.
“Được rồi, bây giờ đệ có thể đi được rồi, tầng này tổng cộng có ba gian tàng thư phòng. Đệ chỉ cần sử dụng ba miếng ngọc phù này là có thể đi vào. Nếu cần ra ngoài, thì cứ đi ra là được. Nhưng đệ cần nhớ kỹ, mỗi tấm ngọc phù chỉ có thể sử dụng một lần. Ngoài ra, nếu vượt quá kỳ hạn một tháng, thì sẽ căn cứ vào tiêu chuẩn để chi linh thạch đấy.” Ông lão đó đón lấy ngọc bài, cũng chẳng thấy làm thêm động tác gì khác, chỉ cầm trong tay liếc qua, rồi đánh vào ngọc bài một đường linh lực. Sau đó lấy ra ba tấm ngọc phù màu vàng, gộp cả ngọc bài cùng đưa trả lại, vẻ mặt vẫn tỏ ra lạnh nhạt.
Nhậm Thanh Phong thấy ông lão lạnh nhạt như vậy, cũng không nói nhiều nữa, hắn nói câu cảm ơn đơn giản, đón lấy ba tấm ngọc phù và ngọc bài thân phận của mình. Ra khỏi nơi đăng ký, hắn bước đến một trong ba gian tàng thư phòng. Trên cửa thư phòng có viết hai chữ “Đan khí”.