“Cái gì cơ? Vị sư đệ này cần phải xem lại kỹ hơn. Những điều ghi chép trong khối ngọc đồng thứ hai này chính là thuật luyện khí cấp cao nhất của giới tu chân đại lục thiên thai hiện nay đấy! Chính là “yêu thú linh thảo chí” cái gì cũng có, không hề bình thường chút nào. Sư đệ dám nói chỉ đáng giá khoảng mười viên linh thạch hạ phẩm đổ lại sao! Người thực là không biết nhìn hàng!” Ông lão nghe thấy lời nói của Nhậm Thanh Phong, tỏ vẻ không vui, liền giải thích một cách triệt để.
“Đây mà cũng là thuật luyện khí cấp cao nhất của giới tu chân hiện nay sao? Đệ thấy chỉ là thuật luyện khí vớ vẩn nhất của giới tu chân mới đúng. Còn về “yêu thú linh thảo chí”, nội dung tuy phong phú, nhưng những điều ghi chép lại là một số yêu thú linh thảo chưa ai gặp bao giờ cả. Thử hỏi ai có thể bảo đảm những nội dung ghi chép đó, đều là thật, mà không phải là bịa đặt vô căn cứ chứ? Hơn nữa cho dù có là thật, thì e rằng ở trong giới tu chân hiện nay chúng cũng gần như đã mất tích, khó mà có thể tìm thấy được.”
Tuy Nhậm Thanh Phong nói hai khối ngọc đồng này không hề có tác dụng gì, lúc đó lại không hề vội vàng bỏ đi. Mà hắn vẫn tiếp tục ung dung nói với ông lão.
“Sư đệ, một khi đã nói như vậy, thì lão phu cũng không miễn cưỡng nữa, hai khối ngọc đồng này mỗi khối ba viên linh thạch trung phẩm. Nếu sư đệ muốn thì mua luôn đi. Còn nếu không muốn, thì xin cứ tự nhiên đi.” Ông lão thấy Nhậm Thanh Phong không rời đi ngay, trong lòng cũng có chút tính toán, liền nói tiếp.
“Sư huynh quả nhiên quan sát tỉ mỉ, không ngờ có thể nhìn ra được tại hạ vẫn có chút do dự. Chính xác, không dấu gì sư huynh, “yêu thú linh thảo chí” này tại hạ thực sự có chút hứng thú. Nếu có thể ghi nhớ, sau này trước mặt các huynh đệ đồng môn cũng có thứ để mà ba hoa. Chỉ có điều giá cả thực sự quá đắt, mà tại hạ là một đệ tử đời thứ hai bình thường, một tháng cũng chỉ có thể được lĩnh một viên linh thạch trung phẩm mà thôi. Làm sao có thể vì một vật tiêu khiển mà lại tiêu tốn nhiều linh thạch dùng để tu luyện cớ chứ.” Nhậm Thanh Phong với dáng vẻ như bị nhìn thấu suy nghĩ, nói một cách thành khẩn.
“Điều này thì dễ nói thôi, sư đệ chỉ cần đưa ra năm viên linh thạch trung phẩm, hai khối ngọc đồng này chính là của sư đệ.” Ông lão áo xanh nhíu mày sau đó hạ quyết tâm nói.
Chắc hẳn hai khối ngọc đồng này đã lưu lại trên tay của ông lão này một khoảng thời gian rất dài rồi. Hơn nữa tầng hai của Tàng Thư Các này thông thường thực sự có rất ít đệ tử ra vào, đệ tử giống như Nhậm Thanh Phong, một lần đã đánh bóng bốn khối ngọc đồng thì lại càng ít. Cho nên lão mới không tiếc mà hạ giá xuống.
“Sư huynh hiểu lầm rồi, tại hạ chỉ muốn khối ngọc đồng thứ nhất, còn về khối ngọc đồng thứ hai kia tại hạ nếu mua về, e rằng cũng không có tác dụng gì. Sư huynh nếu cứ kiên trì như thế thì bây giờ tại hạ đành phải cáo từ.” Nhậm Thanh Phong nói với vẻ khó xử.
“Thôi được rồi! Hai khối ngọc đồng là bốn viên linh thạch trung phẩm, nếu sư đệ vẫn không thể chấp nhận được, thì lão phu đành phải giữ lại vậy. Hơn nữa khối ngọc đồng thứ hai này thực sự là món đồ tốt. Nếu không vì đã lưu lại trong tay lão phu trong thời gian quá dài, mà vẫn chưa có đệ tử khác muốn mua. Lão phu tuyệt đối sẽ không bán lỗ đâu.” Ông lão nghĩ ngợi một lát, cuối cùng bất đắc dĩ nói một cách cường điệu.
“Được, nếu đã như vậy, thì tại hạ cũng không nói gì thêm nữa. Nhưng trước khi giao dịch, kính xin sư huynh nói lại về lai lịch của hai khối ngọc đồng này, như vậy tại hạ mới có thể yên tâm chi linh thạch, mà không sợ sẽ lưu lại những rắc rối gì sau này.” Nhậm Thanh Phong thẳng thắn đáp, sau đó liền cố tỏ vẻ lo lắng đưa ra nghi vấn.
“Về điều này, sư đệ xin hãy yên tâm, hai khối ngọc đồng là do lão phu năm đó trong một lần thám hiểm có được, chắc chắn chúng không phải là vật tà ma ngoại đạo.” Ông lão vừa thấy Nhậm Thanh Phong đồng ý, mặt lộ rõ vẻ vui mừng rồi bảo đảm.
“Một khi đã như vậy, tại hạ cũng đã yên tâm rồi. Nhưng sư huynh năm đó còn có được những ngọc đồng khác hay không? Nếu vẫn còn, thì đừng ngại. Hãy lấy toàn bộ ra đây, để tại hạ xem xem. Nói không chừng còn có thứ tại hạ vừa ý.” Nhậm Thanh Phong lấy ra bốn viên linh thạch trung phẩm, rồi lại thu về hai khối ngọc đồng, kế đó sắc mặt hờ hững hỏi.
Đối với việc thám hiểm mà ông lão đã nói, Nhậm Thanh Phong không hề cảm thấy kỳ lạ. Dù sao trên đại lục thiên thai, chỗ kỳ lạ cổ quái quả thực là quá nhiều. Cho nên mỗi năm đều có rất nhiều tu sỹ đi khắp nơi thám hiểm để săn tìm báu vật.
“Điều này không liên quan gì đến đệ, nếu không có việc gì khác, thì bây giờ đệ có thể rời khỏi đây được rồi đấy.” Ông lão áo xanh đón lấy linh thạch, kiểm tra tỉ mỉ, sau đó thu lại linh thạch, rồi lại ung dung ngồi lên trên chiếc ghế mây đằng sau chiếc bàn đá, lạnh lùng nói.
“Một khi đã như vậy, tại hạ xin phép cáo từ tại đây!” Nhậm Thanh Phong hơi sững người, ngay lập tức lại nở nụ cười bất lực, cuối cùng hờ hững nói. Nói dứt lời, cũng không đợi ông lão đó trả lời, liền theo hướng cầu thang bước thẳng ra khỏi chỗ đăng ký,
“Nếu ông lão đã hám lợi, không chịu nói thêm gì, thế thì thôi vậy. Dù sao biết hay không biết lai lịch của khối ngọc đồng đó, cũng đều có thể sử dụng để tu luyện thôi. Hơn nữa theo lời của ông lão này nói, câu nào là thật câu nào là giả cũng rất khó nói. Thuật luyện khí được ghi chép trong ngọc đồng đó, tuy không kỳ lạ xằng bậy, nhưng thực ra lại rất đáng mang về để nghiên cứu một chút. Hơn nữa khối ngọc đồng “yêu thú linh thảo chí” đó có nội dung phong phú, việc buôn bán lần này thực ra ta không hề bị lỗ.” Nhậm Thanh Phong trong lòng tính toán nói.
“Vừa đi vừa nghĩ như vậy, trong chốc lát, Nhậm Thanh Phong đã xuống dưới lầu, đi đến đại sảnh tầng một Tàng Thư Các là nơi có nhiều tàng thư phòng và các đệ tử không ngừng đi lại.
“Nhập môn ba năm mới có thời gian đến đây một chuyến, nhưng lại ở trên tầng hai vất vả một tháng trời. Bây giờ thu hoạch đã không nhỏ, ta cũng không vội quay về, chi bằng cứ ở lại tầng một này xem thêm khoảng hai ba ngày nữa. Dù sao tất cả đều là mở miễn phí. Ta còn có thể tìm hiểu thêm một chút những kiến thức cơ bản, cũng có thể tiện thể mở mang kiến thức xem xem tàng thư phòng tầng một này, rốt cuộc là như thế nào.” Nhậm Thanh Phong đứng trên đường đi trong đại sảnh Tàng Thư Các rộng lớn, nhìn xung quanh một lượt thấy có khoảng mười tàng thư phòng, thầm nghĩ.
Ấp ủ ý nghĩ như vậy, Nhậm Thanh Phong lại nhìn ra về phía góc xa có một vị đệ tử đời thứ ba đang đứng gặm lương khô. Sau đó hắn cũng tìm một góc yên tĩnh, lấy ra một miếng thịt thỏ khô do tự tay mình làm, một vò rượu lâu năm mua ở trong thị trấn nhỏ Trú Tiên, ngồi xuống đất bắt đầu ăn như ở chốn không người.
Thỉnh thoảng, một tu sỹ trúc cơ kỳ vẫn cần phải ăn uống. Nhậm Thanh Phong đương nhiên biết cần phải chuẩn bị một chút đồ như lương khô, để chuẩn bị khi cần đến. Hơn nữa một người giống như Nhậm Thanh Phong, cứ coi như là đã đến linh tịch kỳ, thì e rằng vẫn sẽ giống như phàm nhân thường xuyên thích thưởng thức mỹ vị.
“Tại sao miếng thịt khô và rượu lâu năm này lại ngon hơn bình thường thế nhỉ? Chẳng nhẽ ta thật sự đã đói bụng rồi hay sao? Hay là bởi vì ăn đồ ở trong đại sảnh tàng thư này, cho nên trong lòng cảm thấy không hề tầm thường?” Một lát sau, Nhậm Thanh Phong đã ăn uống xong xuôi. Hắn vận linh lực, bóp nát vò rượu đã trống rỗng đó. Sau đó hắn liền vung tay áo lên, một trận gió nhẹ thổi đến, vò rượu đã bay theo cùng gió bụi. Lúc này hắn mới đứng dậy đi về phía gian tàng thư phòng gần nhất, đồng thời lắc đầu mỉm cười thầm nghĩ.
Sau đó Nhậm Thanh Phong phát hiện thấy bên ngoài gian tàng thư phòng tầng một này, cũng có một tầng là khu vực cấm. Nhưng chỉ cần dùng ngọc bài với thân phận đệ tử, thì có thể mở ra. Đi vào bên trong gian phòng tàng thư, Nhậm Thanh Phong liền thở dài, sách được cất trữ chồng chất như núi. Hắn đứng nguyên tại chỗ dùng thần thức nhanh chóng tìm đọc một cách tỉ mỉ.
Cứ như thế trong vòng ba ngày, Nhậm Thanh Phong phát hiện ra rằng, có rất ít tàng thư thực sự có tác dụng với bản thân, nhưng lại đúng là có đủ các loại, đa dạng phong phú. Ngay cả một ít phong thổ ở trên đại lục thiên thai, không ngờ cũng đều có ghi chép, thật đúng là rất thú vị. Vì thế hắn dứt khoát xem tiếp một cách tỉ mỉ.
Sau một tháng, cuối cùng cũng đã xem xong tàng thư trong cả gian phòng. Sau đó Nhậm Thanh Phong lại giống như lên cơn nghiện vậy, sau khi ăn uống đơn giản một ít đồ, hắn lại tiếp tục đi vào gian tàng thư phòng tiếp theo.
Thời gian thấm thoát trôi qua, trong chớp mắt, một năm nhanh chóng qua đi. Trong một năm đó, Nhậm Thanh Phong cũng đã xem xong một cách tỉ mỉ tất cả các tàng thư ở tầng một, đồng thời cũng đã ăn hết tất cả thịt khô đã trữ vật, uống hết phần lớn rượu đã lưu trữ.
Sau đó một năm, vào một hôm buối trưa, mặt trời cuối xuân treo lo lửng trên không trung ở trên đỉnh ngọn núi Ngọc Linh, Nhậm Thanh Phong cũng đã thỏa mãn bước ra khỏi đại điện tàng thư.
“Thật không ngờ, chỉ trong nháy mắt, một năm đã qua đi, thật giống như lời của Tiểu Kiếm nói vậy, tu chân không có năm tháng! Cũng không biết bây giờ Tiểu Kiếm đã có sự đột phá hay chưa, còn Tiểu Hắc không biết đã lớn hay chưa nữa.” Nhậm Thanh Phong nhắm hai mắt lại cảm thụ một chút ánh nắng mặt trời ấm áp chiếu lên mặt. Sau đó hắn lại vận Ngự Phong Quyết, nhanh chóng lướt theo hướng các thềm đá.
“Thời gian một năm thật ngắn ngủi, không ngờ ngay cả các đệ tử kiếm lợi ở tại chỗ này cũng đều thay đổi khuôn mặt mới rồi! Xem ra năm tháng của tu chân tuy kéo dài, sự thay đổi của cảnh vật, con người không thể tránh khỏi được.” Lúc hoàng hôn buông xuống, Nhậm Thanh Phong cũng đi hết các thềm đá dài. Sau đó hắn vừa thở dài, vừa bước lên Pháp Khí Hoàng Chu. Tiếp sau đó, chỉ nhìn thấy một đường hoang mang hơn một trượng, vạch ra dưới ánh chiều tà màu đỏ, nhanh chóng bay về phía khu nhà nhỏ Nhã Ý ở núi Tửu Nhục.