Sáu cái thi thể tu sĩ, liệu có nên thiêu hủy một cái, coi coi bên trong có huyết châu này hay không đây?
Nhậm Thanh Phong thu thập xong đồ đạc, lại nghĩ tới sáu cái thi thể tu sĩ, có chút ý tưởng, lẩm bẩm.
"Thôi bỏ đi, những tu sĩ này tuy rằng đã biến thành cương thi rồi, nhưng bất quá bây giờ cũng đã chết, tiếp tục hủy hoại thi thể bọn họ mà nói, vậy cũng không tốt. Hơn nữa, thi thể này còn có thể giúp mình nhận được nhiều thưởng phần của nhiệm vụ. Vả lại, trước đó thiêu hủy hai cổ thi thể kia cũng đâu tìm được huyết châu gì đâu."
Suy đi nghĩ lại, Nhậm Thanh Phong quyết định rời chỗ này trước rồi tính sau. Lần chiến đấu này, bởi vì phương thức khác hẳn, đích xác so ra thì tiết kiệm được không ít linh lực. Bất quá vẫn phải mau chóng khôi phục lại một chút. Thả chiếc Hoàng Chu ra, Nhậm Thanh Phong giống như trước đây ngồi lên trên hấp thu linh khí ngũ hành trong linh thạch, nhanh chóng khôi phục lại linh lực tiêu hao.
Một lúc sau, Hoàng Chu bay được gần mười dặm, thì Nhậm Thanh Phong cũng khôi phục hoàn toàn linh lực đã tiêu hao, trực tiếp hạ xuống trên đường của một trấn nhỏ phía trước. Trời còn chưa sáng, từng nhà trong trấn đại khái cũng sợ hãi cương thi, nên tất cả đều đóng cửa lại. Cả một trấn ngay cả đốt đèn sáng cũng không dám đốt, một mảnh tối đen như mực. Bất quá đôi khi ngẫu nhiên truyền ra tiến khóc nỉ non của trẻ con, tiếng gà gáy chó sủa, nhờ đấy mà lúc nào trấn nhỏ cũng bừng bừng hiện rõ sinh cơ.
"Ài!!!"
Nhậm Thanh Phong xúc cảnh sinh tình, thở dài một tiếng. Sau đó ngự Phá Kim Toa bay lên, một đạo kim mang hơn một trượng nhấp nhoáng, hướng về phương hướng rừng Quỷ Khóc bay đi. Vốn dĩ hắn còn có chút do dự rốt cuộc có cần phải vì những bách tính không chút liên quan này điều tra rừng Quỷ Khóc mà cả bản thân mình cũng không rõ sâu cạn hay không. Bất quá tại khoảnh khắc dừng lại trước trấn trong nháy mắt, khiến hắn nhớ tới tình hình lúc về nhà ban đêm của đứa con đang ở trong nhà lão tiên sinh đọc sách biết chữ của mình. Cho nên lúc này mới hạ quyết tâm, phải mạo hiểm đi điều tra trước.
"Có lẽ chỉ có giống như ta, một loại hiệp khách cổ hủ, chính xác mà nói là cùng với tu chân giới lấy thực lực chí cao, ích lợi làm đầu có chút không hợp nhau a! Bất quá ta chỉ cần làm tốt chính mình, cần gì phải quản tu sĩ khác như thế nào cơ chứ!"
Nhậm Thanh Phong lưng đeo trường kiếm, quần áo tung bay, đứng trên Phá Kim Toa nghênh gió cười khổ nói.
Chút tinh thần hiệp nghĩa ấy, đại đa số trên thân nhân sĩ giang hồ ở thế tục, ít nhiều cũng đều có một chút. Cho dù là Nhậm Thanh Phong tự nhiên cũng không ngoại lệ, dù rằng hắn đã không còn là vị kiếm khách giang hồ ở thế tục năm xưa.
Chừng sau nửa canh giờ, chân trời dần dần có chút hồng sáng, mặt trời sắp mọc lên. Nhậm Thanh Phong rốt cuộc cũng tiếp cận âm khí um tùm của rừng Quỷ Khóc lần nữa.
"Như vậy cũng được sao, chẳng lẽ có tu sĩ khác phá vỡ cấm chế phòng hộ ngoài cánh rừng?"
Phá Kim Toa vừa mới tiếp cận rừng cây, thần thức của Nhậm Thanh Phong cũng không chút trở ngại dò xét vào. Rất rõ ràng trận pháp phòng hộ ngoài rừng đã bị phá vỡ, hơn nữa rất có thể là do tu sĩ khác đến dò xét làm ra.
"Khó trách ta giết cương thi hơn nửa đêm, mà cũng không gặp phải chút trở ngại gì, thì ra là do yêu vật ma tu lợi hại nhất trong rừng gặp phải quấy nhiễu của tu sĩ khác."
"Nếu đã như vậy, mình bây giờ cũng không thể tiếp tục khoanh tay đứng nhìn."
Ôm ý nghĩ như thế, Nhậm Thanh Phong liền hạ thấp Phá Kim Toa xông vào phiến rừng cây tĩnh mịch.
Cả phiến rừng này tuy rằng cây cối rộng khắp, nhưng cũng may là toàn bộ đám cây đó tương đối cao lớn, cành lá này nọ đều ở trên cao. Cho nên Phá Kim Toa của Nhậm Thanh Phong chỉ cần hạ tốc độ chậm lại chút, là vẫn có thể phi hành ở độ cao thấp trong rừng. Tuy rằng tốc độ tương đối chậm, nhưng dù gì vẫn là bay, tốc độ so với dùng Ngự Phong Quyết chạy nhanh hơn không ít.
"Cánh rừng này chỉ sợ là đã có từ lâu lắm rồi a, cây cối thô to nhô cao như thế. Rừng rậm như vầy trên Vẫn Tinh đại lục cũng không phải là nhiều, bất quá ở Thiên Thai đại lục, rừng cây như thế cũng chẳng có gì lạ."
Nhậm Thanh Phong một bên chú ý phi hành, một bên nhìn những đại thụ xung quanh cảm thán nói.
Đúng vào lúc này, đột nhiên phía trước truyền đến một trận xao động linh khí. Sau đó ở xa xa, một mảng lớn khí đen âm trầm như thực chất, nhàn nhàn hướng về phía Nhậm Thanh Phong tràn ra.
"Linh khí xao động kịch liệt như vậy, hẳn phía trước có tu sĩ đánh nhau, nhìn vào khí đen tràn ngập, hơn phân nửa là tu sĩ ma đạo thì mới có thể thả ra được. Xem ra quấy nhiễu tu sĩ ma tu, tình huống có chút không ổn, ta phải tranh thủ thời gian tiến đến tương trợ mới được."
Nhậm Thanh Phong vừa cảm nhận được biến hóa chung quanh, ngay lập tức phân biệt rõ tình huống. Sau đó thu hồi thần thức không điều tra nữa, cũng không để ý đến đại thụ dày đặc xung quanh, sử dụng linh khí trong cơ thể bố trí ra một lồng linh khí hơi mỏng, toàn lực ngự Phá Kim Toa hướng về phía trước phóng đi.
Người ta đã giúp mình kéo cường địch lại, hiện tại lâm vào bất lời, bản thân bây giờ lại có thể khoanh tay đứng nhìn sao? Ôm ý nghĩ như vậy, sau khi Phá Kim Toa chặt đứt mấy trăm cây đại thụ, Nhậm Thanh Phong rốt cuộc cũng đi tới bảy tám dặm, dần dần tiếp cận khu vực đánh nhau khoảng hơn mười dặm.
Vì để có thể toàn lực ngự sử Thanh Phong kiếm ứng đối bất trắc, Nhậm Thanh Phong còn chưa đến phụ cận, liền tranh thủ thời gian hạ Phá Kim Toa xuống, vận khởi Ngự Phong Quyết dung hợp khinh công giang hồ, rất nhanh lướt về phía trước.
"Không hổ là tu sĩ cao giai đánh nhau, khoảng cách hai trăm trượng xa như vậy, mà còn có thể cảm thụ mãnh liệt như thế. Chỉ sợ là linh khí xao động chung quanh đây, cùng với uy áp cường đại như có thực chất, thì đã có thể trực tiếp giết chết tu sĩ Trúc Cơ Kỳ trở xuống rồi a!"
Nhậm Thanh Phong đột nhiên dừng lại trước khu vực đánh nhau hai trăm trượng, trong lòng cảm thán.
Lúc này Thanh Phong kiếm sau lưng Nhậm Thanh Phong, cũng giống như cảm thụ uy áp cùng chiến ý của Nhậm Thanh Phong phía trước, khẽ ngâm một tiếng, kiếm tự bay ra khỏi vỏ, xoay nhanh trên đỉnh đầu Nhậm Thanh Phong.
Mà cảnh vật trong vòng hai trăm trượng, bị pháp lực trong lúc tranh đấu gây ra hỗn loạn, tạo thành một mảng đất trống lớn. Một tu sĩ cao giai trung niên mặc áo đạo màu lam hạo nhiên chính khí, đang cùng một bóng đen hình người tay nắm chiếc quạt đen nhỏ dài ba xích tỏa ra khí đen nồng đậm giằng co. Bất quá tu vi của tu sĩ áo lam này, rõ ràng không phải hiện tại Nhậm Thanh Phong có thể nhìn ra được. Mà bóng đen kia, tựa hồ lại càng thêm thâm bất khả trắc, thần thức của Nhậm Thanh Phong ngay cả luồng khí đen quanh người hắn cũng đều không thể xuyên qua.
Lúc này tu sĩ trung niên áo lam, hai tay đang không ngừng huy động, từng đạo phong nhận màu xanh không ngừng bắn ra, mang theo tiếng phá không, gào thét đánh tan từng mảnh sương đen tiến gần bên người.
Mà hơn mười luồng sương đen to như bàn lớn kia, lại phi thường khó chơi, mỗi lần bị đánh tan ra, liền lập tức bị bóng đen khu động Tụ Hồn Phiên nhanh chóng bổ sung lại. Theo sương đen không ngừng tiêu tán cùng bổ sung, một mảnh khí đen âm trầm nhàn nhạt dần dần tràn ra chung quanh rừng cây.
Bất quá tuy rằng sương đen này thập phần khó chơi, nhưng tu sĩ trong bóng đen kia tựa hồ cũng không thả ra nhiều, mà thủy chung bảo trì một số lượng nhất định. Mặt khác bóng đen này cũng không có sử dụng đến những thứ pháp khí hay pháp thuật khác, không biết là hắn quá tin tưởng cây quạt nhỏ trong tay, hay là không có pháp khí khác, hoặc giả linh lực không đủ để sử dụng pháp thuật hoặc pháp khí.
Tu sĩ áo lam không ngừng phát ra tiếng kêu khổ vì khó có thể hoàn toàn đánh tan những luồng sương đen trong khoảng thời gian ngắn. Nhưng bởi vì hắn không ngừng phát ra phong nhận màu xanh lá, uy lực cũng thập phần to lớn, hơn nữa, luôn có một ít phiến sương hình mây lóe lên ánh sáng màu đỏ trong lòng bàn tay chạy quanh người hắn, ngăn cản sương mù ngẫu nhiên lọt lưới tiến vào thôn phệ. Nhìn vẻ mắt hắn lo lắng bất an, cùng với phong nhận màu xanh càng lúc càng chậm, chỉ sợ linh lực trong cơ thể hắn cũng tiêu hao không ít rồi.
"Hahaha, tưởng rằng một tiểu tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ đến là giúp ngươi được sao! Không có khả năng! Như thế chỉ mang đến thêm một hồn phách tu sĩ tế Tụ Hồn Phiên của ta thôi, hahaha......"
Bóng đen hình người truyền ra giọng nói âm lãnh của một nam tử, cuồng vọng cười to.
Đồng thời cùng lúc nói chuyện, ánh sáng đen trên Tụ Hồn Phiên đột nhiên tuôn ra một mảnh sương đen, hướng phía Nhậm Thanh Phong đánh tới.
Rõ ràng Nhậm Thanh Phong đi tới đã sớm bị bóng đen này phát hiện, không những thế ngay cả tu vi cũng bị bóng đen đó nhìn thấu.
Đối mặt với đoàn sương đen lớn trong nháy mắt lao vào trăm trượng xa xa, Nhậm Thanh Phong rốt cuộc mới cảm thụ được chỗ đáng sợ của luồng sương đen đó.
Luồng sương đen này chẳng những u ám, mà trong đó còn xen kẽ những tiếng kêu rên, gây loạn tâm thần người khác. Hơn nữa mỗi nơi sương đen đi qua, thì cây cỏ trong vòng một trượng, toàn bộ rất nhanh liền héo rũ mất. Giống như là bị luồng sương đen này rút mất tánh mạng vậy.
Lúc này Nhậm Thanh Phong, bởi vì có Thanh Phong kiếm xoay quanh trên đầu ngâm khẽ. Đối mặt với sương đen như vậy, tuy khiếp sợ, nhưng vẫn thủy chung vô cùng thanh tỉnh, không chút bối rối nào.
Tay trái nhanh chóng vung lên, phóng ra Hỏa Long phù cấp ba, nương theo linh khí hỏa thuộc tính xao động trong không khí, một con rồng lửa dữ tợn dài hơn bốn trượng, tản ra khí tức màu đỏ thẫm xuất hiện trong hư không, sau đó nhanh chóng hướng về phụ cận sương đen quỷ dị nọ mà nghênh đón.