Nhậm Thanh Phong rời đại điện Đan Khí ở ngọn núi Ngọc Dương lúc hoàng hôn, đến khi quay về núi Tửu Nhục thì đã là nửa đêm rồi. Nhưng đối với những người tu chân thì đêm tối cũng không thành vấn đề, họ có thể dùng thần thức để xem xét rõ ràng.
Những lần trước, mỗi khi về tới nhà, Nhậm Thanh Phong trước tiên sẽ nghỉ ngơi một chút, nhưng lần này do quá đói bụng nên vừa về tới, hắn liền tới hồ nhỏ trên núi Tử Nhục bắt lấy một vài con cá trắm cỏ nướng qua để ăn. Sau đó hắn đi tìm Tiểu Hắc, nhưng phát hiện Tiểu Hắc vẫn chưa quay về. Hắn cười bất đắc dĩ màđi thẳng đến bên ngoài Phân Thủy trận phái ngoài nhà nhỏ. Trong gió mát ban đêm , hắn ngồi xuống rồi phóng Thanh Phong kiếm ra điên cuồng rèn luyện ngự kiếm thuật “Thanh Phong thập tam kiếm” do mình tự sáng tạo. Lập tức một màn bóng kiếm xanh chớp động hiện lên quanh hắn.
Hắn luyện liên tục hai canh giờ, cho đến khi linh lực tiêu hao gần hết thì mớiquay trở vào bên trong nhà nhỏ. Cầm hai viên linh thạch trung phẩm trong tay, hắn khởi động “Hỗn độn Ngũ hành quyết” để tu luyện bổ sung linh lực.
Cho đến khi trời sáng hẳn, Nhậm Thanh Phong cuối cùng cũng hấp thu hết hai viên linh thạch trung phầm, lúc này linh lực đã hoàn toàn khôi phục lại. Hắn đứng dậy ra khỏi căn phòng nhỏ rồi lạibay đi tới hồ nhỏ trên núi Tửu Nhục.
Khi Nhậm Thanh Phong đến nơi thì hắn phát hiện raTiểu Hắc đang bay lượn vòng quanh trên hồ như đã đợi mình từ lâu vậy. Nó vừa nhìn thấy mặt hắn thì liền thân thiết tiến lên chào đón.
Sau khi trêu đùa với Tiểu Hắc một lát, Nhậm Thanh Phong lại vận chuyển linh lực vuốt đều lên thân thể để nó thấm vào kinh mạchTiểu Hắc,hy vọng có thể nhờ vào đó giúp nó không ngừng cải thiện thể chất.
Lát sau, Nhậm Thanh Phong phát hiện một việc rất ngạc nhiên, nhìn bề ngoài của Tiểu Hắc thì không thấy có chút dao động nào của linh lực nhưng thực ra trong linh mạch toàn thân của nó đã có một tia linh lực nhỏ lạ kỳ. Tiếp đó hắn vừa ngạc nhei6n vừa vui mừng thấy tia linh lực nhỏ này vậy mà đã có cường độ tương đương với người tu chân có tu vi luyện khí trung kỳ rồi.
“Tốt lắm! Tiểu Hắc quả nhiên không phải là chim ưng thông thường!” Nhìn Tiểu hắc nhắm mắt nằm trên đùi mình, vẻ mặt rất hưởng thụ, Nhậm Thanh Phong vui mừng buột miệng hô lên.
Nhậm Thanh Phong kiểm tra thấy tia linh lực bên trong cơ thể của Tiểu Hắc có tình trạng như vậy thì vô cùng mừng rỡ. Bởi vì đã đọc qua rất nhiều sách vở có liên quan nên Nhậm Thanh Phong biết tình hình linh lực hiện tại bên trong cơ thể Tiểu Hắc là biểu hiện của linh thú trung phẩm cấp một.
Hình như là do bản thân Tiểu Hắc có thể thu lại dao động của linh khí bên ngoài, cho nên lần trước trong lúc vội vàng cho Tiểu Hắc ăn, Nhậm Thanh Phong mới không hề phát hiện ra. Về phần tại sao Tiểu Hắc lại có thể ẩn giấu được sự dao động linh khí bên ngoài thân thể thì Nhậm Thanh Phong cũng không rõ lắm. Theo như Nhậm Thanh Phong phỏng đoán, có khả năng nhất chính là lông vũ màu đen tỏa sáng trên người Tiểu Hắc có thể che dấu hoàn toàn sự dao động của linh lực.
Tiểu Hắc là linh thú cấp một, phát hiện ra tin tức tốt lành như vậy Nhậm Thanh Phong vui mừng tiếp tục chải vuốt kinh mạch cải thiện thể chất cho Tiểu Hắc. Hắn cũng quyết định sẽ bỏ ra khoảng nửa ngày chạy một chuyến đến chợ Tiểu Cốc bên ngoài núi Huyền Dươngđể mua một ít linh thú hoàn.
Nhậm Thanh Phong biết sở dĩ trong vòng thời gian hơn một năm, Tiểu Hắc từ ban đầu chỉ là một con chim ưng thông thường trở thành linh thú trung phẩm cấp một như bây giờ, ngoài nguyên nhân tự bản thân thì những nguyên nhân khác như nó đã từng ănlinh thú hoàn hayviệc mình tiêu hao linh lực để kích thích kinh mạch toàn thân cho nóđều vô cùng quan trọng.
Nửa canh giờ sau, Nhậm Thanh Phong dừng kích thích kinh mạch toàn thân cho Tiểu Hắc. Sau đó hắn lại điều tức một chút rồi điều khiển pháp khí Hoàng Chu bay về phía chợ bên ngoài núi.
Chỗ ở của Nhậm Thanh Phong cách cổng núi tương đối gần. Chỉ đi khoảng hơn hai canh giờ, khi trời mới gần đến chính giữa trưa thì Nhậm Thanh Phong đã ra khỏi cửa núi. Từ đây hắn nhanh chóng bay tới chợ Tiểu cốc phía bên ngoài.
“Nhậm tiền bối! Lâu quá không gặp lão nhân gia rồi.”
Nhậm Thanh Phong vừa bước vào trong chợ Tiểu cốc, nơi đây các tu sĩ cấp thấp liên tục lui tới, thì từ xa đã nhìn thấy vị đạo hữu họ Vương bán dược thảo lần trước vẫn bày quầy bán dược thảo ở chỗ cũ. Mà vị đạo hữu họ Vương kia hình như cũng đã nhìn thấy Nhậm Thanh Phong từ xa, liền đứng thẳng người, vẻ mặt cung kính chào hỏi Nhậm Thanh Phong.
“Hả, thì ra là Vương đạo hữu. Lâu quá không gặp, hy vọng vẫn khỏe mạnh từ sau khi chúng ta chia tay.” Nhậm Thanh Phong thấy đối phương đã nhìn thấy mình hơn nữa còn cung kính chào hỏi thì mỉm cười đáp lễ.
“Nhờ vào lời tốt lành của tiền bối, vãn bối nhìn chung vẫn có thể nỗ lực chống đỡ cái quán thuốc nhỏ này. Không biết tiền bối ghé thăm chợ, có cần vãn bối phục vụ gì hay không?” tu sĩ họ Vương cung kính nói. Nhưng từ nét mặt ủ ê của hắn, Nhậm Thanh Phong biết việc kinh doanh của vị đạo hữu họ Vương này e rằng không được thịnh vượng.
“Lần này ghé qua đây, Nhậm mỗ muốn tìm một cửa hàng đểmua thêm một lượng linh thú hoàn mà lần trước đạo hữu đã tặng.” Nhậm Thanh Phong thong thả đi tới trước quầy thuốc của tu sĩ họ Vương rồi ngồi xuống tùy ý ngắm nhìn quầy thuốc đồng thời vẻ mặt mỉm cười nói.
“Nhậm tiền bối cần mua linh thú hoàn sao? Vừa vặn vãn bối lúc này còn không ít. Nếu Nhậm tiền bối cần thì vãn bối có thể bán với giá rẻ. Như vậy, tiền bối cũng đỡ phải đi tìm ở các tiệm khác.” Tu sĩ họ Vương vừa nghe thấy Nhậm Thanh Phong cần mua linh thú hoàn với số lượng lớn, đầu tiên hơi sững người, sau đó mừng rỡ nói.
“Hả, chẳng lẽ Vương đạo hữu thật sự có kha khá linh thú hoàn? Vậy không biết giá rẻ là như thế nào?” Nhậm Thanh Phong không ngẩng đầu lên hỏi một cách tự nhiên. Bởi vì sau này phải cần một lượng lớn linh thạch để tu luyện nên Nhậm Thanh Phong không thể không thận trọng tiết kiệm kể cả từ những chuyện nhỏ nhặt như thế này.
Đối với việc vị Vương đạo hữu này không dò hỏi nhiều về Tiểu Hắc, Nhậm Thanh Phong cảm thấy tương đối hài lòng. Nhưng lần này, Nhậm Thanh Phong định mua một lượng lớn linh thú hoàn vậy mà quầy thuốc nhỏ của tu sĩ họ Vương không ngờ cũng có thể có. Điều này thật sự nằm ngoài dự liệu của Nhậm Thanh Phong. Nhìn vẻ mặt thành khẩn của gã chắc hẳncũng không có nói dối, hơn nữa cũng sẽ không dám nói dối.
“Vãn bối thực sự có không ít Linh thú hoàn. Tiền bối xem sẽ biết ngay. Cònvề việc giá cả như thế nào thì còn phải xem tiền bối rốt cuộc cần bao nhiêu đã.” Tu sĩ họ Vương hơi sững sốt, sau đó vui mừng cung kính đưa ra một cái túi trữ vật màu trắng.
Lần trước Nhậm Thanh Phong ra tay rất hào phóng, lần này lại mở miệng muốn giá giá rẻ, điều này làm cho tu sĩ họ Vương này có chút bất ngờ.
Nhậm Thanh Phong ngẩng đầu lên, nhìn thấy phản ứng của đối phương liềncó thể đoán ra nghi hoặc trong lòng vị tu sĩ này. Nhưng mà hắn chẳng muốn giải thích. Hắn đưa tay nhận lấy túi dự trữ màu trắng đó rồikhông nói câu nào liền dùng thần thức thăm dò kiểm tra bên trong.
“Ừ, nhiều như vậy quả thực là đủ rồi. Giờ đạo hữu đưa ra một cái giá đi rồi nói tiếp.” Nhậm Thanh Phong dùng thần thức thăm dò, phát hiện ra linh thú hoàn trong túi có chừng hơn ba trăm bình, lúc đó mới thỏa mãn nói.
“Tiền bối thật sự cần tất cả! Nếu là như vậy, cộng thêm cái túi trữ vật chuyên dùng đựng thảo dược này thì vãn bối chỉ lấy sáu viên linh thạch trung phẩm. Tiền bối thấy sao?” Tu sĩ họ Vương tỏ ra vui mừng, giọng run rẩy nói.
Dù trước đó, tu sĩ họ Vươngbiết Nhậm Thanh Phong cần mua nhiều linh thú hoàn, nhưng mà bây giờ có thể một lần bán hết toàn bộ linh thú hoàn tồn đọng bao nhiêu năm nay thì hắn thực sự có nằm mơ cũng không mơ thấy. Về mặt giá cả, tu sĩ họ Vương đưa ra cũng không phải quá cao. Bởi vì hắn biết rằng, cơ hội như thế này sẽ không thường xuyên có được.
“Được! Cứ như vậy đi.” Nhậm Thanh Phong hơi trầm ngâm, sau đó đưa ra sáu viên linh thạch trung phẩm đồng thời thu lấy túi trữ vật màu trắng đang đựng linh thú hoàn rồi nói.
Giá cả của linh thú hoàn, Nhậm Thanh Phong cũng biết được đôi chút. Tại trong phường thị ở thành Thái Châu, một bình cũng cần hai viên linh thạch hạ phẩm, cho nên lần này hắn biết mình thực sự không bị thiệt thòi.
Nhìn tu sĩ họ Vương vui mừng đón lấy linh thạch xong, Nhậm Thanh Phong liền nói câu cao từ rồi lập tức đứng dậy tiếp tục thẳng tiến vào trong chợ.
“Nhậm tiền bối xin hãy dừng bước.” Tu sĩ họ Vương thấy Nhậm Thanh Phong lập tức rời đi, sắc mặt do dự thay đổi một chút, cuối cùng cắn răng quyết tâm gọi to.
“Vương đạo hữu còn có chuyện gì thế?” Nhậm Thanh Phong vừa mới rời đi thì nghe thấy tiếng hô to, liền hơi cau mày, quay đầu nghi ngờ hỏi.
“Xin tiền bối thứ lỗi! Cho tại hạ mạo muội được hỏi, tiền bối mua nhiều linh thú hoàn như vậy có phải là để nuôi dưỡng linh thú cao cấp từ cấp ba trở lên hay không?” Tu sĩ họ Vương thận trọng nhìn xung quanh, thấy không có tu sĩ khác chú ý lúc này mới tiếp tục tiến đến phía trước gần Nhậm Thanh Phong khẽ nói.
“Đạo hữu có gì xin cứ nói thẳng ra.” Nhậm Thanh Phong thấy dáng vẻ của tu sĩ họ Vương ngập ngừng, đương nhiên biết được đối phương có việc quan trọng muốn nói với mình, nhưng vì sợ mạo muội truyền âm sẽ bị mình trách móc nênmới nói khẽ như vậy. Thấy thế, hắn liền vung tay bố trí một cái cấm chế cách âm đơn giản bao bọc hai người, sau đó cười nói.
“Tiền bối đã nghe nói về Khải linh đan hay chưa?” Tu sĩ họ Vương thấy Nhậm Thanh Phong đã bố trí cấm chế thì khẽ thở nhẹ nhõm rồi sau đó nhìn Nhậm Thanh Phong thận trọng dò hỏi.