Đêm nay trăng thanh gió mát, trong một rừng cây nhỏ cách thành Thai Châu hơn chục dặm. Hai người Lâm Kiếm, Nhậm Thanh Phong đang ngồi đối diện đàm đạo.
“A Phong, theo như ngươi nói thì trong huyệt động kia ngoại trừ âm mạch ra thì không có cái gì sao?” Lâm Kiếm nghe Nhậm Thanh Phong giải thích vài câu rồi nghi hoặc hỏi.
“Đúng vậy, ngoại trừ âm mạch kia ra thì đến một con quỷ cũng không có. Ngươi nói cái gì nào là cương thi với quái vật cũng không thấy được một con.” Nhậm Thanh Phong nhớ tới tình huống trong động không khỏi thất vọng đáp.
“Dựa theo những gì ngươi nói, âm mạch kia bản thân nó là một linh mạch tinh khiết. Còn có thể hình thành âm hàn linh tuyền, phòng chừng tảng đá lớn kia mà ngươi nói có quan hệ không nhỏ. Nhưng mà nếu không có trên trăm năm thời gian thì chỉ sợ cũng không thể hình thành nên được.” Lâm Kiếm căn cứ theo những tin tức mà Nhậm Thanh Phong cung cấp, nhận xét.
“Linh tuyền hình thành bao nhiêu năm, ta cũng không rõ lắm. Coi như âm mạch kia cho dù chúng ta không dùng được. Nói không chừng sau này tu sĩ bày trận sẽ không có cho người khác dễ dàng tiếp cận. Với lại tảng đá lớn đó có chút cổ quái, ta lúc đấy cũng không có để ý mà trực tiếp thu lấy. Hiện tại cũng nên lấy ra xem xét cho kỹ.”
Nhậm Thanh Phong lúc này nhắc đến tảng đá, mới nhớ tới nó đang nằm trong túi trữ vật. Vì thế hắn vỗ túi trữ vật bên hông một cái, một hòn đá màu đen lớn hơn người lớn một chút hiện ra trước mắt hai người.
Lâm Kiếm nhìn thấy tảng đá này liền hoảng sợ, sau đó cẩn thận nhìn lại, cuối cùng mới cười lên tiếng: “Ngươi nói chính là tảng đá này? Đích xác là quái dị, thật không ngờ có thể ngăn cản được thần thức. Chỉ là ta thấy nó giống như tài liệu luyện khí. Nhưng mà cũng chưa từng nghe nói có loại tài liệu luyện khí nào to lớn như vậy? Trừ phi là quặng thô chưa trải qua tinh luyện.”
“Ha ha, tảng đá lớn này nếu đã có thể ngăn cản được thần thức, cho dù không thể luyện khí thì cũng không phải là quặng sắt bình thường! Ta xem nên thu lại trước đã, nói không chừng sau này còn dùng đến.” Nhậm Thanh Phong cười nhạt nói. Kỳ thật Nhậm Thanh Phong không có trông cậy tảng đá lớn là bảo bối gì quý giá, cho nên khi nghe lời Lâm Kiếm nói cũng không có gì là ngoài ý muốn.
Thu hồi tảng đá vào trong túi trữ vật, Nhậm Thanh Phong lại lấy ra một khối lam sắc tinh thạch nói: “Tiểu Kiếm, ngươi nhìn xem đây là vật gì. Ta xem vật này hẳn không phải bình thường. Đây là khi âm mạch linh tuyền kia tiêu tán, ta mới thấy nó xuất hiện. Ngoại trừ cái này ra thì cũng không thu hoạch gì khác nữa.”
“Ngũ Hành Linh Thạch! Không ngờ lại là Ngũ Hành Linh Thạch!” Lâm Kiếm vừa nhìn thấy linh thạch liền hoảng sợ nói.
“Ngũ Hành Linh Thạch? Ngươi nói đây chính là Ngũ Hành Linh Thạch trong truyền thuyết? Vậy chúng ta không phải là phát tài rồi hay sao?” Nhậm Thanh Phong nghe Lâm Kiếm nói vậy, sững sờ một chút, cuối cùng mừng rỡ reo lên.
“Không sai chính là nó. Tuy ta chưa có từng tận mắt thấy qua. Nhưng mà nhìn hình dáng của linh thạch này, hẳn chính là nó.” Lâm Kiếm cưỡng chế sự kích động của mình, khẳng định.
“Ân tinh thạch này rất giống với Ngũ Hành Linh Thạch trong truyền thuyết. Chỉ là, ta lại không ngờ chúng ta lại có thể đoạt được thứ này.” Nhậm Thanh Phong cũng dần bình tĩnh nói.
Hình dáng của Ngũ Hành Linh Thạch cũng được miêu tả trong quyển Thiên Thai đại lục dật văn lục, vì thế mà lúc này Nhậm Thanh Phong càng thêm trấn định. Cũng thật không ngờ, một khối linh thạch trong truyền thuyết lại có thể xuất hiện trước mặt mình
“Không sai đây là Ngũ Hành Linh Thạch! Kỳ thật Ngũ Hành Linh Thạch trên căn bản mà nói cũng chỉ được tính là một loại linh thạch đặc thù. Có điều, Ngũ Hành Linh Thạch tương đương với năm khối thượng phẩm linh thạch. Hơn nữa Ngũ Hành Linh Thạch có linh khí tinh thuần, lại toàn bộ đều là thủy thuộc tính. Không giống như các loại linh thạch khác, có lẫn một số thuộc tính khác nữa, nên cũng khó có thể tận sử dụng được hết.” Lâm Kiếm hưng phấn, cầm trong tay Ngũ Hành Linh Thạch giống như học thuộc lòng từ trước giải thích cho Nhậm Thanh Phong.
“Khó trách trên sách có nói Ngũ Hành Linh Thạch này là thứ mà các thủy hệ tu sĩ thiết tha mơ ước có được. Thủy tính linh khí sung túc, trong veo như vậy, thật sự sẽ giúp bọn họ hấp thụ, bổ sung linh khí một cách tốt nhất.” Nhậm Thanh Phong tỉnh ngộ nói. Mặc dù biết đây là Ngũ Hành Linh Thạch nhưng Nhậm Thanh Phong cũng không giống như Lâm Kiếm có thể biết được chi tiết cụ thể như vậy.
“A Phong, ngươi hiện đang tu luyện Hỗn Độn Ngũ Hành Quyết, có thể hấp thu được Ngũ Hành Linh Thạch. Đối với ngươi mà nói thượng phẩm linh thạch bình thường cũng không thể hiệu quả được bằng Ngũ Hành Linh Thạch. Nhưng mà cũng chỉ có thể hấp thu một loại linh thạch giống như những tu sĩ bình thường khác mà thôi. Ngũ Hành Linh Thạch này đối với thủy hệ công pháp tu sĩ là tốt nhất, mà đồng dạng như ta đây Thổ linh thạch đối với ta mà nói chính là sự lựa chọn tốt nhất.” Lâm Kiếm lại tiếp tục giải thích.
“Nga, chiếu theo những gì ngươi nói, không chỉ có riêng thủy linh thạch mà hỏa, thổ, kim, mộc linh thạch cũng đều có! Như thế nào ta cũng không có nghe nói đến?” Nhậm Thanh Phong cũng cảm thấy khó hiểu. Sau đó đưa ra nghi vấn hỏi lại.
“Loại linh thạch đơn thuộc tính tinh thuần này, điều kiện hình thành vô cùng hà khắc, cho nên tại Thiên Thai đại lục tự nhiên là ít thấy. Chính là chúng chỉ ngẫu nhiên xuất hiện, cũng sẽ bị các tu sĩ cường đại cạnh tranh mua về, có khi còn ám toán nhau để đoạt được. Loại linh thạch này tự nhiên khó gặp vô cùng.” Lâm Kiếm giải thích nói.
“Ngươi nói như vậy, thủy hệ linh thạch tinh thuần này cũng chỉ là một loại linh thạch đặc thù thôi sao? Làm sao có thể khẳng định là thượng hạng, thượng phẩm, trung phẩm, hạ phẩm? Vậy khối tinh thạch lần này chúng ta lấy được có phẩm chất gì?” Nhậm Thanh Phong rốt cục cũng hiểu được hoàn toàn sự việc.
Dứt lời liền lấy nốt mấy khối Ngũ Hành Linh Thạch trong túi trữ vật ra, toàn bộ có năm khối tất cả. Ngoại trừ khối Ngũ Hành Linh Thạch lấy ra ban đầu là thượng phẩm ra thì bốn khối còn lại cũng có hai khối thượng phẩm và hai khối trung phẩm.
“Lần này xem ra phát tài rồi, sau này không cần làm nhiệm vụ trong sư môn, cũng không cần phải đi lĩnh linh thạch với đan dược làm gì. Bán năm khối Ngũ Hành Linh Thạch này đi, hẳn cũng đủ để cho hai người chúng ta tu luyện một thời gian dài!” Nhậm Thanh Phong xem xét kỹ một lần nữa rồi mừng rỡ nói.
“Cũng đúng, một khối Ngũ Hành Linh Thạch kém nhất cũng phải bán được mười khối trung phẩm linh thạch. Càng không nói đến ba khối thượng phẩm kia.” Lâm Kiếm cũng cảm thấy hai mắt sáng hơn bao giờ hết. Hiển nhiên là hắn cũng phi thường hưng phấn.
“Ân, lần này xuống đáy huyệt động có thể nói là mạo hiểm không nhỏ. Mặc dù không có tìm được những đệ tử sư môn mất tích nhưng lại có thể đoạt được năm khối Ngũ Hành Linh Thạch này coi như là có thu hoạch. Bán năm khối Ngũ Hành Linh Thạch này đi hẳn là có thể mua được không ít cao giai linh phù!” Nhậm Thanh Phong vui vẻ nói, cuối cùng nghĩ đến việc mua một đống linh phù về xài.
“Ha ha, A Phong sao ngươi lại nghĩ như tới việc mua linh phù! Lần trước không phải đã mua ba tấm rồi sao. Bất quá nếu như bán toàn bộ năm khối Ngũ Hành Linh Thạch này đi, chỉ sợ kể cả là tam giai linh phù cũng có thể mua được không ít. Bất quá cao giai linh phù cũng rất khó mua. Dù sao cao giai linh phù không những đắt mà còn hiếm nữa.” Lâm Kiếm thấy thế cười nói.
“Cái này thì ta cũng rõ, bất quá ba tấm cao giai linh phù kia của chúng ta đều quá mức trân quý. Không đến lúc vạn bất đắc dĩ, cũng không thể tùy tiện sử dụng! Cho nên hay là mua nhiều một chút tam giai linh phù hay tứ giai linh phù cũng được. Có nó bên mình ta mới cảm thấy an tâm. Ai bảo ta tu luyện Hỗn Độn Ngũ Hành Quyết, dụng pháp thuật gì cũng không có đạt hiệu quả cao nhất. Trừ phi trên đời này thật sự có thể dụng Ngũ Hành hỗn độn linh khí thả ra pháp thuật!" Nhậm Thanh Phong bổ sung nói, nói xong lời cuối cùng lại có điểm bất đắc dĩ.
"Ta nói A Phong làm sao ngươi đột nhiên lại trở nên giống Mã Đằng vậy, vì mấy tấm cao giai linh phù mà ngay cả mạng sống cũng không cần. Nguyên lai còn có chu đáo như vậy nha! Trong thành Thai Châu cũng có mấy đại phường thị hay chúng ta mang vào đây bán. Như vậy cũng rất tiện lợi." Lâm Kiếm chợt nói.
"Ân, như thế cũng được. Nhưng năm khối Ngũ Hành Linh Thạch, chúng ta tạm thời đừng bán vội. Nếu có bán thì cũng không thể bán toàn bộ, nhiều nhất bán đi hai khối trung phẩm. Để tránh khiến cho người khác nổi ác tâm. Hơn nữa coi như muốn bán, cũng không thể tại Thai Châu phường thị bán được." Nhậm Thanh Phong suy tư nói.
"Không thể tại phường thị Thai Châu thành bán? Vì cái gì?" Lâm Kiếm khó hiểu nói.
Lâm Kiếm đối với những sự việc đơn giản đều lộ vẻ thông linh. Nhưng hắn lại là một đệ tử Huyền Dương môn, từ nhỏ đến lớn hắn đều ở trong tông môn. Cũng chưa có chính thức trải qua cái gì là âm mưu sinh tử, tự nhiên suy nghĩ vấn đề cũng không thể thấu đáo.
"Tiểu Kiếm, ngươi ngẫm lại mà xem Vô Danh Sơn này gần Thai Châu thành như thế. Chẳng lẽ các tu sĩ cao giai của phân đà tam đại môn phái tại Thai Châu thành, chưa từng có phát hiện Vô Danh sơn này có điều gì dị thường sao? Bản thân ta là cảm thấy được lần này các tu sĩ cấp thấp mất tích, cùng với trận pháp ngoài huyệt động âm mạch rất có thể cùng với tu sĩ cao giai trong Thai Châu thành có quan hệ." Nhậm Thanh Phong sắc mặt nghiêm túc phân tích nói.
Nhậm Thanh Phong tuy mới bước vào Tu Chân Giới không lâu, tu vi cũng không cao, đồng dạng cũng không có trải qua nhiều ít sự tình, thậm chí cũng ít tuổi hơn Lâm Kiếm. Tuy nhiên trên giang hồ tại Vẫn Tinh đại lục, Nhậm Thanh Phong trải qua đủ loại sự tình mà không phải tu sĩ bình thường nào có thể so sánh được.
Tuy Nhậm Thanh Phong tựa hồ như cái gì cũng đều không biết. Nhưng kỳ thật, nội tâm, tâm tư tinh minh, Lâm Kiếm không thể nào so sánh được. Hơn nữa bình thường cho dù là cùng Lâm kiếm vừa nói vừa cười, dễ dàng kích động linh tinh. Cũng chỉ là bởi vì Nhậm Thanh Phong thân mình sang sảng tính cách quyết định. Điểm này, cho dù là trải qua nhiều hơn nữa sự tình cũng là sẽ không dễ dàng thay đổi.
"Được rồi, tại sao ta không có nghĩ đến cái này nhỉ? Ngũ Hành Linh Thạch này ở trong âm hàn linh tuyền, chỉ sợ cũng không phải thời gian ngắn có thể hình thành a. Mà thời gian dài như vậy, chẳng lẽ trận pháp kia cũng được bố trí cách đây rất lâu? Khó trách chúng ta tại nhai thượng có thể nhận thấy được một chút âm hàn khí. Nguyên lai là trận pháp này đã tồn tại lâu như vậy." Lâm Kiếm vốn là khiếp sợ, theo sau cũng tĩnh hạ tâm lai phân tích nói.
"Ân, Tiểu Kiếm ngươi nói rất đúng, nếu trận pháp này đã được bố trí từ rất lâu, như vậy thì chắc chắn có liên quan đến tu sĩ cao giai trong Thai Châu thành. Mà tu sĩ bày ra Phong Linh Trận, rất có thể chính là vì chờ đợi ngày mấy khối Ngũ Hành Linh Thạch hình thành, hoặc là tiến giai, nên mới làm như thế. Cho nên chúng ta tự nhiên không thể đến Thai Châu thành bán Ngũ Hành Linh Thạch được. Bởi vì như vậy chẳng khác nào là chui đầu vô lưới, chờ tu sĩ bày trận phát hiện." Nhậm Thanh Phong gật đầu nói.
Đối với việc Lâm Kiếm có thể rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh, hơn nữa càng thêm cẩn thận phân tích vấn đề. Trong lòng Nhậm Thanh Phong cũng rất vui. Đồng thời cũng cảm giác được tiểu đệ của mình đang lớn dần.
Đương nhiên “Tiểu đệ” cũng không có phải là ý tứ này mà ở đây ý nói là thân huynh đệ. Dù sao tuy hai người mới chỉ quen biết sáu năm. Nhưng lại rất hợp ý nhau, hơn nữa cũng đã cùng nhau trải qua sinh tử, cho tới bây giờ tự nhiên là tình như huynh đệ.