Thanh Quan

Chương 535: Chương 535: Ai muốn đưa tay lấy phí qua đường. (2)




Chuyện bên khu khai phát bận rộn là đương nhiên, sau khi bình định nhân tố không ổn định bên trong, có thêm thành ủy Đằng Long cùng huyện ủy Lan Trữ liên tục chú ý, Cừu Tiểu Thiền khẳng định phải chịu áp lực lớn lao. Nhưng Tần Mục cảm thấy được, Cừu Tiểu Thiền bận rộn một chút vẫn tốt, nếu không cả ngày ở trong biệt thự nhìn thấy ánh mắt u oán của ba mỹ nữ, cho dù lòng dạ hắn có sắt đá cũng thật sự không chịu nổi.

Sau đó Tần Mục hỏi Lưu Đan, được cho biết xí nghiệp Nhật Bản có hướng đi mới, Lưu Đan phải qua đó xử lý sự tình, đã đi tỉnh thành. Tần Mục gật đầu, nói với Chu Tiểu Mai mình có kế hoạch, chờ sau khi về nhà sẽ nói tường tận với nàng.

Chu Tiểu Mai trầm mặc một lúc, thanh âm sâu kín nói:

- Tần Mục, có phải anh cảm thấy là em đã thiếu nợ anh không?

Sau khi nói xong liền cúp điện thoại, khiến Tần Mục nhìn điện thoại ngẩn người.

Mặc dù tính tình của Chu Tiểu Mai hung hăng, nhưng vẫn luôn như người chị cả bao dung hắn. Tần Mục biết mấy năm nay mình lạnh nhạt nàng, khiến cho nàng luôn ở bên ngoài bôn ba bận rộn, từ thôn Tây Sơn trở thành người chủ trì xí nghiệp lớn, nhìn qua như xoay người rất cao, kỳ thật chua xót bên trong không ai thấy được. Chu Tiểu Mai đương nhiên phẫn nộ, nên u oán, những điều này Tần Mục đều hiểu rõ. Hắn thở dài, cuối cùng cũng không gọi điện lần nữa.

Ăn xong cơm trưa, Tần Mục nghỉ ngơi trong văn phòng chốc lát. Buổi chiều Điền Phúc Lượng cầm một phần báo biểu đi vào, nhìn hắn nói:

- Tần bí thư, phần báo biểu này mời ngài xem một chút.

Tần Mục cầm lấy vừa xem, là tình huống thu phí quốc lộ tháng đầu tiên. Dựa theo suy đoán của hắn, ít nhất phải thu được mấy vạn đồng, nhưng thật không ngờ chỉ mấy ngàn đồng, điều này làm ánh mắt hắn nhất thời âm trầm xuống, đem báo biểu vỗ lên bàn, lạnh lùng nói:

- Tra!

Điền Phúc Lượng cảm giác trên người Tần Mục tản ra hơi lạnh, gật đầu nói:

- Tôi đã gọi người qua đó xem qua, đối với xe trong huyện cùng xe dùng nông nghiệp, trong trạm đều không thu phí, anh xem?

Tần Mục vỗ bàn đứng lên, nói:

- Ai đồng ý? Ai vậy?

Trên mặt Điền Phúc Lượng hiện lên vẻ tràn đầy khó xử, chậm rãi nói:

- Nghe nói là do chính trạm thu phí tự mình quy định, nói đều là hương thân, đường này vốn là sửa cho mọi người, nếu thu phí sẽ phản lại ước nguyện ban đầu.

Sắc mặt Tần Mục càng thêm âm trầm, lạnh băng nói:

- Giỏi lắm, trạm thu phí nói không thu, nói thu thì thu sao? Tiền xây dường là do bọn hắn đào ra sao? Hừ, Điền chủ tịch, lúc ấy chúng ta làm kế hoạch, con đường này do ba hương trấn góp vốn cộng thêm tiền của thành phố chi xuống tạo thành, là phải trả lại cho nhân dân ba hương trấn đầu tiên kia!

Điền Phúc Lượng gật đầu, nói:

- Nói thì nói như vậy, nhưng trưởng trạm thu phí nói là nghe ý tứ của cấp trên cho nên…

Tần Mục gật đầu nói:

- Điền chủ tịch, tôi hiểu ý tứ của ông. Như vậy đi, chúng ta điều tra nhìn xem trạm thu phí có phải chỉ có bao nhiêu đó lợi nhuận hay không. Ân, điều tra ngầm đi. Chuyện này chỉ có tôi và ông biết, tôi sẽ nhờ bên cục công an thành phố hỗ trợ.

Điền Phúc Lượng gật đầu, nhưng cẩn thận nhắc nhở:

- Nghe nói đây là ý tứ của cục giao thông thành phố.

Nói xong liền đứng dậy rời đi.

Ý của hắn đã rất rõ ràng, nói rõ trưởng trạm thu phí có quan hệ với cục giao thông thành phố, nếu Tần Mục muốn động trạm thu phí, thế nào cũng phải xem mặt mũi của cục giao thông thành phố, người ta cho anh số tiền vay không ít, nếu anh qua sông đoạn cầu, giày chật sẽ cho anh mang. Cho dù là Điền Phúc Lượng chỉ sợ cũng không chạy thoát hậu quả bị người gạt bỏ.

Tần Mục nhất thời nở nụ cười, sau khi trèo lên đỉnh đã không còn địch nhân chính trị nào quá lớn, hơn nữa hắn thành công thu phục Điền Phúc Lượng, lại thân thiết chỉ đạo cho phó bí thư Vương Bằng mới đến, vô hình trung tạo thành mâu thuẫn cho hai người. Vương Bằng có gốc tại tỉnh ủy, mà tâm nhãn của Điền Phúc Lượng thì nhỏ, đối với việc Vương Bằng ngồi lên vị trí đệ nhất phó bí thư liền mang cảnh giác không nhỏ. Mà Hà Quang Viễn nhìn qua có vẻ không thuận với Vương Bằng, nhiều lần va chạm trong buổi họp, làm Vương Bằng cũng không được yên ổn.

Như vậy mâu thuẫn tam giác kia là do Tần Mục chính mình tạo thành, khiến cấp dưới biến thành một cân bằng vi diệu, Tần Mục không đến nỗi như Diệp Thạch Bình, thời khắc nhớ tới việc bị người khác tính kế.

Vì vậy Điền Phúc Lượng nhắc nhở cho Tần Mục cũng nói rõ hắn chân thành lo lắng, điều này làm Tần Mục thầm gật đầu. Tính tình của Điền Phúc Lượng, nếu Tần Mục rời khỏi Thanh Thao, như vậy có thể làm người đứng đầu trong thời kỳ quá độ, như vậy sẽ có thể đem tư tưởng của Tần Mục chấp hành thêm ba năm, cục diện của Thanh Thao sẽ nhờ vậy được củng cố xuống dưới.

Tần Mục lại gọi điện cho Lý Trung Nguyên, hỏi thăm bên cục giao thông có thân thích nào làm việc tại Thanh Thao. Lý Trung Nguyên mờ mịt, nói cho Tần Mục đó đều là người bên ngoài, nhưng không nghe nói qua có thân thích nào khác. Tần Mục chỉ cười bàn vài việc trong Song Biên tập thị với Lý Trung Nguyên một lúc, lại đem đề tài dẫn tới khu khai phát.

- Lý bí thư, Cừu khu trưởng từng là thủ hạ của ngài thôi, phải bảo vệ cán bộ mới được đó.

Tần Mục cười nói:

- Một nhân tài như vậy, nếu không phải là Lý bí thư, tôi thật không nỡ để nàng ở lại trong khu khai phát đâu.

Lý Trung Nguyên ha ha cười nói:

- Tần bí thư, vậy anh nhìn lầm rồi. Cừu khu trưởng làm thật sinh động, gần đây trong huyện ủy Lan Trữ không nhận được đơn cáo trạng nào của thương nhân nước ngoài, mấy ngày nay mọi người đều nghĩ muốn qua khu khai phát thăm người ngoại quốc, nếu không chỉ sợ quên hết bộ dáng của bọn họ.

Lý Trung Nguyên mơ hồ suy đoán được quan hệ giữa Tần Mục cùng Cừu Tiểu Thiền, lời này nói thật cẩn thận.

Tần Mục cười vang, thanh âm sang sảng, sau đó nói:

- Lý bí thư, khi nào cùng nhau ngồi một chút, tôi có một ít thuốc lá ngon cùng vài bình rượu ngon, đã lâu chúng ta đã không gặp mặt.

Được! Ánh mắt Lý Trung Nguyên nhất thời phát sáng lên, Tần Mục chủ động mời chính mình khẳng định lại có chuyện tốt chờ đợi mình đâu, lập tức đáp ứng. Tần Mục mỉm cười nói chi bằng buổi tối đi qua khu khai phát, vừa thưởng thức rượu vừa nhìn xem những người nước ngoài.

Lý Trung Nguyên cười nói hắn nói chuyện ngày càng dí dỏm, hai người liền cúp máy.

Nếu người khác đã bắt đầu xuống tay, như vậy Tần Mục phải chuẩn bị hành động. Hiện tại chuyện của Tư Lạc Ngõa còn đang bị vây trong thảo luận, Tần Mục không phải người hiền lành, tự nhiên không dễ dàng đem quyền chủ đạo Tư Lạc Ngõa giao ra. Nếu cần làm thì làm cho ra hoa lửa, trong vùng đất thần châu, làm cho danh xưng Tư Lạc Ngõa có thể đi đến mọi nhà!

Bốn giờ chiều, Trương Lệ Na gõ cửa văn phòng của Tần Mục. Hôm nay nàng mặc một bộ quần áo công sở màu trắng, nhưng quần áo ôm sát cơ thể càng làm cho nàng thêm dễ thương, thanh lịch nhưng lại hấp dẫn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.