Trong lời khai của Vương Ngũ Trung, hắn nhận công trình xây dựng con đê
lớn, kéo dài suốt năm huyện thuộc Cửu Giang, cũng không chỉ riêng huyện
Bình Triêu có vấn đề, mà Vương Ngũ Trung cùng người sau lưng hắn cắt xén hai phần ba tài chính cấp xuống, đoạn đê mặc dù làm từ cát đá hỗn hợp,
nhưng lại sâu không tới một thước, ngoài ra đều chỉ là bùn đất lau sậy,
giống như là loại bùn đất xây cất nhà. Một khi sông Mẫu Thân có đỉnh lũ, con đê như thế chỉ sợ không chịu nổi một lần lũ va chạm.
Mọi người nghe xong ghi âm, toàn thân tuôn mồ hôi lạnh. Bọn họ cũng
không dám để Vương Ngũ Trung tiếp xúc đến người khác, trực tiếp canh giữ trong nhà giam. Vương Ngũ Trung thấy bọn họ xem trọng như vậy, xem ra
là chuẩn bị động nặng tay, lại khai ra thêm vấn đề, nói bên văn phòng
xây dựng thành phố, chủ nhiệm Giang Hồng Bân nhúng tay trong sự việc này rất lớn, Giang Hồng Bân trực tiếp liên hệ với hắn.
Mấy ngày hôm trước Giang Hồng Bân đã đến ban kỷ luật thanh tra tự thú,
nhưng chỉ khai báo chuyện Thủy Thượng Hoàng Cung, không hề khai báo về
chuyện con đê lớn. Bên trong rõ ràng có người che cái nắp, nhưng cái nắp kia không khỏi làm người thật lo lắng, đây là lấy sinh mạng của nhân
dân ra đùa giỡn. Một khi lũ phát tới, đỉnh lũ đi qua, chứng cớ gì cũng
không có, bọn hắn có bàn tính thật tốt.
Tần Mục dặn họ an tâm đừng nóng nảy, hắn sẽ nghĩ biện pháp. Hàn Tuyết Lăng tắm rửa xong đi ra, vừa lau tóc vừa nói:
- Làm sao vậy, có tâm sự?
Nàng nhìn thấy ánh mắt Tần Mục đăm đăm, trong lòng có chút lửa nóng, nhưng nàng chưa từng trải qua loại chuyện này, liền nói:
- Nhìn gì vậy, là của anh rốt cục thuộc về anh. Nói nhanh một chút, có phải gặp được vấn đề gì trong công tác hay không?
Tần Mục thầm mắng mình một tiếng, suy nghĩ một chút nói:
- Anh có một nhân chứng đặc biệt trọng yếu, ở lại Cửu Giang anh sợ không quá an toàn, muốn mượn tay quân khu đưa hắn đến thẳng thủ đô.
- Thủ đô? Nghiêm trọng như vậy? Nhưng em đã nói với anh, đưa đến thủ đô cũng chưa chắc được an toàn.
Hàn Tuyết Lăng vừa lau tóc vừa nói:
- Em nghĩ trực tiếp đưa tới chỗ Chu gia gia, để ông chuyển lời thẳng lên mặt trên đi.
Tần Mục nhất thời nở nụ cười, ý tưởng của Hàn Tuyết Lăng thật sự là khờ dại. Hắn lắc đầu nói:
- Việc này hay là em đi vất vả một chuyến, trực tiếp đưa thẳng tới đại
viện Tần gia. Trong khoảng thời gian này ông nội rất chú ý chuyện tại
đây, đây là quan hệ tới đại sự dân sinh, ông nhất định muốn tự mình hỏi
cho rõ ràng.
Hàn Tuyết Lăng liếc mắt nói:
- Em là gì của anh chứ, cứ sai khiến em như vậy, hừ, lần trước giúp anh
trút giận trên Thủy Thượng Hoàng Cung, lại bị Chu gia gia trói lại nửa
năm, đến thêm một lần, một năm em đều phải lưu lại quân khu Ký Nam cho
xem.
Tần Mục bị nàng hỏi sững sờ, ấp úng nói:
- Em…em không phải vợ anh đó thôi.
- Vợ cái rắm!
Sắc mặt Hàn Tuyết Lăng đỏ bừng, bỏ chạy vào phòng tắm, chốc lát nàng đã đi ra.
Chuyện bên này an bài xong, Hàn Tuyết Lăng đã đáp ứng giúp Tần Mục, Tần
Mục bắt đầu suy nghĩ làm sao ra tay bên Dương Ngọc Tân. Quách Thiếu Đình từng nhắc đến người này, trong con cháu thế gia đời thứ ba cũng là một
nhân vật nổi tiếng, thủ đoạn rất khá, cùng anh của hắn Dương Ngọc Đình,
em gái hắn Dương Ngọc Lan được xưng “Dương gia tam kiệt”. Hiện tại Dương Ngọc Đình đảm nhiệm chức bí thư đảng ủy kiêm phó bí thư thành ủy khu
khai phát thành phố trực thuộc trung ương, Dương Ngọc Lan là chủ nhiệm
Bộ quản lý tin tức thủ đô, chỉ có Dương Ngọc Tân đi theo thương giới. Có người từng suy luận, nếu Dương Ngọc Tân cũng gia nhập chính đàn, sẽ lấy được thành tích chỉ sợ cũng không thua kém Dương Ngọc Đình bao nhiêu.
Có người này xuất hiện, nói rõ vấn đề Bắc Liêu cùng Giang Bắc đều rất
lớn.
Rốt cục là cho ai đi mà lưu lại ai, Tần Mục còn cần suy tính một phen.
Hàn Tuyết Lăng thu thập xong, Tần Mục viết cho nàng mảnh giấy, dặn
chuyện này phải hoàn thành càng nhanh càng tốt, chỉ cần mặt trên có mệnh lệnh xuống, chuyện đê sông phải nắm chắc. Khoảng cách đỉnh lũ tháng bảy sang năm ngày càng gần, Tần Mục thật không nghĩ có thể tu sửa lại con
đê tốt nhất, hắn chỉ có thể tận toàn lực của chính mình.
Hàn Tuyết Lăng nhìn thấy Tần Mục nói chuyện thận trọng, cũng đem chuyện
này trở thành yếu vụ quan trọng nhất, lập tức gọi điện thoại liên hệ Chu quân trưởng. Tần Mục thấy nàng dụng tâm như thế, đợi nàng nói xong điện thoại, không tự chủ được ôm lấy nàng hôn nhẹ lên trán.
Nàng bị hắn ôm chặt, trong lòng rối loạn, lại chờ mong gì đó. Ai ngờ hắn chỉ hôn lên trán nàng, khiến nàng vừa yên tâm lại thất vọng, không biết nghĩ thế nào lại mắng một câu, đập lên ngực hắn sau đó hoảng hốt bỏ
chạy.
Tần Mục khẽ cười một tiếng, đi tới cửa nhìn theo, thấy nàng đã chạy vào trong thang máy.
- Reng…Tần chủ nhiệm sao? Tôi là Phó Ngọc Bình, mấy ông lão gác rừng bên cảnh khu đã trở về, không biết Tần chủ nhiệm có dặn dò gì hay không?
Phó Ngọc Bình gọi điện thoại đến xem như truyền tín hiệu cho Tần Mục.
- A, đã trở lại? Vậy cần phiền toái Phó bí thư vất vả thêm một lần vậy, chúng ta cùng đi xem.
Tần Mục hiểu ý trả lời.
Cửu Giang, bắt đầu náo nhiệt.
Vương Ngũ Trung bị bắt, chẳng những kinh động ban lãnh đạo Bình Triêu,
ngay cả thành phố cũng nhận được tin tức. Một đốc công, còn là một thầu
khoán mang sắc thái xã hội đen bị bắt, bề ngoài nhìn vào cũng không có
vấn đề gì lớn, nhưng người tổ hiệp tra lại trực tiếp đi tìm chủ nhiệm
văn phòng xây dựng thành phố Giang Hồng Bân vốn đang bị giam trong trại
tạm giam, mũi nhọn thế nào đã minh xác chỉ rõ.
Hồng Văn Huy! Mục tiêu cuối cùng của tổ hiệp tra chính là Hồng Văn Huy!
Sự tình gióng trống khua chiêng như thế, còn là cao điệu thẩm vấn Giang
Hồng Bân, chỉ cần là người sáng suốt đều có thể nhìn ra được tình huống
của Hồng Văn Huy có chút không ổn, nhưng Hồng Văn Huy đã làm việc tại
Cửu Giang nhiều năm, cho dù đặt xuống trọng trách của bí thư thành ủy
vẫn còn lưu trong cơ quan đại biểu đại hội nhân dân mà không chịu rời
đi, mà đại bộ phận cán bộ bên dưới chín huyện thuộc Cửu Giang nhiều ít
đều có quan hệ sâu xa với hắn, hơn nữa trong tỉnh cũng có môn sinh của
Hồng Văn Huy, tổ hiệp tra biểu hiện khí thế muốn động tới hắn thật mạnh
mẽ, không khỏi thật sự quá ngây thơ, chẳng lẽ họ không sợ bị lực ảnh
hưởng của địa phương bắn ngược lại?
Vùng ngoại thành Cửu Giang có một tòa biệt thự mang đặc sắc dân tộc đứng sừng sững, bên trong đình viện lớn mấy chục mẫu đều bị cây cối bao phủ
trải rộng. Ở một góc đình viện có bảy tám cỗ xe màu đen đang đỗ, là một
loại xe do tài chính thành phố chi tiền mua trở về.
Trong biệt thự trang trí xa hoa, Hồng Văn Huy híp mắt nhìn những nhân
vật quan trọng trong hệ thống của mình. Chủ tịch thành phố Cửu Giang Thi Hữu Phương, phó chủ tịch Lữ Tân Hoa, phó chủ tịch Mạnh Quảng Nguyên,
cục trưởng cục công an Thạch Trường Nhạc đều đến đông đủ, bên Bình Triêu có bí thư huyện ủy Ngụy Minh Luân, chủ tịch huyện Chương Dương, phó bí
thư Đồ Quang Diệu đều đến, mở một hội nghị áp lực ngay trong tòa biệt
thự.