Thanh Quan

Chương 1121: Chương 1121: Ăn tết ở thủ đô (1)




Văn Nhập Hải nghe xong lời nói của Tần Mục, tự nhiên đem sự tình liên tưởng lên người Mao Tứ, trong lòng liền treo lên. Hai ngày trước hắn còn tiến cử Mao Tứ với Tần Mục, đảo mắt đã xảy ra chuyện, vậy cũng nói Văn Nhập Hải biết người không rõ, sẽ khiến ấn tượng trong lòng Tần Mục giảm xuống.

- Có được có mất, đừng quá câu chấp cho hiện trạng.

Sau khi quở trách, vẻ mặt Tần Mục ôn hòa nói:

- Nhập Hải, năng lực của anh tôi vẫn phi thường xem trọng, ngẫu nhiên sai lầm cũng không có nghĩa là gì, làm cho tốt, đừng để cho tôi thất vọng.

Trước mắt tiếp tục cổ vũ, chơi chuyển lòng người hắn chính là cao thủ. Tâm tư Văn Nhập Hải luôn suy tính hơn thiệt, lời bình này của Tần Mục giống như rót thuốc trợ tim, làm cho hắn cảm động.

Cửa ải thành phố đã qua, người chủ sự đã tìm được, nhưng Tần Mục không cách nào cao hứng. Đối với Bách Thanh Dương, bằng vào thủ đoạn của Tần Mục có thật nhiều biện pháp khiến cho hắn vào tù, nhưng hắn lại nắm thị trường vật liệu xây dựng Châu Nghiễm, trên tay nhiều ít có vấn đề, nếu không có ô dù căn bản không thể sống yên. Cho nên muốn chỉnh hắn dùng thủ đoạn quan trường thật nhẹ nhàng, nhưng lại quá châm chích, mà Tần Mục hiểu được chỉ bằng sức một mình Bách Thanh Dương sẽ không dám đối nghịch với mình, đứa con bị đánh chỉ phải chịu đựng, xem như lợi tức bao năm nay hắn gây nghiệp chướng. Từ thái độ lặng lẽ của hắn sau khi trở về đã có thể nhìn ra, người càng lão lá gan càng nhỏ, nếu sau lưng hắn không có người thêm mắm thêm muối làm cho hắn kiên định muốn làm thối thanh danh Tần Mục, đánh chết Tần Mục cũng không tin.

Cần chỉnh phải chỉnh chết, tuyệt đối không thể đánh một nửa nuôi một nửa. Trong lòng Tần Mục nảy sinh ác độc suy nghĩ, làm cho Văn Nhập Hải có cơ hội phải hỏi thăm vòng giao tế của Bách Thanh Dương, chuẩn bị bưng cả hậu trường của hắn.

Ngày 30 tháng Chạp, Tần Mục, Chu Tiểu Mai, Ngô Cúc, Hà Tinh, Tây Môn Nhạn, Tina kể cả vợ chồng Lưu Đại Hữu đều đi lên chuyên cơ của Chu Tiểu Mai khởi hành đi thủ đô. Chu Tiểu Mai cùng Ngô Cúc đã được lão gia tử thừa nhận, hai người đã gieo một mảnh giang sơn cho Tần gia ở nước ngoài, tuy rằng nhờ Tần Mục dẫn đường, nhưng ở trong mắt lão gia tử hai cô gái này được xem thành người của Tần gia, một ít con cháu dòng bên cũng có thể đi vào tập đoàn Hoa Hạ làm việc, sau đó trực tiếp di dân nước Mỹ. Mà con của vợ chồng Lưu Đại Hữu đang học đại học tại thủ đô, họ đi thăm đứa con, hai vợ chồng cũng có nhà tại thủ đô, tự nhiên cũng muốn cùng đến thủ đô kéo gần quan hệ với Tần Mục. Hà Tinh về nhà ăn tết, nhưng hiển nhiên nàng có chút không vừa ý thân phận của mình, dọc theo đường đi vẫn luôn quyệt miệng không buông.

Bên trong nổi bật nhất là Tina, nàng hô to muốn đi tìm Lam Uân chơi một trận. Dù sao cuộc chiến giữa nàng cùng Lam Uân luôn tiến hành trong không gian internet, chưa từng gặp nhau bao giờ. Hiện tại một người thuộc quân khu Châu Nghiễm, một người thuộc quân khu thủ đô, thật có ý tứ thử nghiệm nhau một lần.

Khi phi cơ dần dần cất cánh, Tần Mục chậm rãi thở ra một tiếng, nhắm mắt lại.

Thủ đô, khi đi bị chỉ trích, khi về vinh dự theo thân. Phi cơ hạ cánh xuống phi trường quốc tế thủ đô, một đoàn xe xa hoa đang chờ bên ngoài. Sau khi xuống phi cơ, mỗi người tự đi về chỗ của mình, Chu Tiểu Mai cùng Ngô Cúc tự nhiên đi lên xe của chi nhánh tập đoàn tài chính Hoa Hạ tại thủ đô, tụ họp với Cừu Tiểu Thiền cùng Vân Băng tại biệt thự ở Kinh Giao, nơi đó xem như là kim ốc tàng kiều danh xứng với thực của Tần Mục. Mà Tần Mục cáo biệt mọi người, lên Audi mang biển số quân đội, trực tiếp đi tới tứ hợp viện.

Tuy rằng không khí phương bắc vô cùng đìu hiu, hơn nữa mấy ngày trước còn có tuyết rơi, có nhiều nơi còn có thể nhìn thấy bông tuyết, nhưng trong tứ hợp viên lại là màu xanh biếc, ngoại trừ thanh tùng thúy bách, còn có một chút cây cảnh quý giá mua từ nước ngoài về, đây là thủ bút của Chu Tiểu Mai. Chu Tiểu Mai cũng như Ông Văn Hoa, biết lấy lòng người của Tần gia, bắt tay từ chỗ lão gia tử, hiệu quả vẫn rất tốt.

Tần Mục vừa mới đến tứ hợp viện, lão gia tử đang ôm cháu cố được vài tháng ngồi ở cửa nhà, bên cạnh có hai bếp lò than củi, vài bác sĩ đang vội vàng bận rộn. Lão gia tử vừa nhìn thấy Tần Mục mỉm cười đi vào, đem nhi vào đặt vào tay bác sĩ, quơ lấy đũa sắt cời than đứng lên.

Ông Văn Hoa cùng đại cô Tần Trữ, tam cô Tần Trí đang bồi lão gia tử nói chuyện, thấy động tác của lão gia tử chỉ cười, bộ dạng như xem kịch vui. Tần Mục còn chưa biết xảy ra chuyện gì, Tần lão gia tử đang vung đũa sắt nhắm phía Tần Mục, làm mấy bác sĩ hoảng sợ vội vàng khuyên can. Lão gia tử căn bản không nghe, đũa sắt cao cao vung lên, nhìn Tần Mục trợn mắt:

- Ông đánh chết tiểu tử không tiền đồ này!

Tần Mục nhất thời há hốc mồm, nói hắn không tiền đồ hắn có thể thừa nhận, nhưng không thể vô duyên vô cớ chịu một gậy nha. Đừng nhìn tay chân lão gia tử không còn quá lưu loát, nhưng nếu bị đũa sắt đánh lên người đau hay không là một chuyện, nhưng bị người cười mới là mất mặt. Hắn vội vàng lui về phía sau, lớn tiếng biện hộ:

- Ông nội, đánh người cũng phải giảng đạo lý chứ.

- Đánh thì đánh, cần gì giảng đạo lý! Năm đó khi lão tử tập kích thị trấn Hoài Bình, đem cả chiến khu Trung Nam đều kéo, tư lệnh viên hỏi ông, ông chính là nói như vậy.

Lão gia tử giơ cao đũa sắt, tiếp tục truy về phía trước:

- Mày dám chạy, mày còn lợi hại hơn cả tư lệnh viên hay sao?

Hai người cô cùng mẹ ruột đều ngồi ở đó vụng trộm cười, Tần Mục khổ mặt, ngoan ngoãn dừng chân, nhận một đũa sắt của Tần lão gia tử, âu phục mới tinh liền hiện lên dấu than đen, hắn ủy khuất kêu lên:

- Ông nội, ông thật bỏ được sao, một tháng tiền lương của cháu cũng không mua nổi bộ quần áo này, xem như bị nát bét.

Giả bộ đi, cứ tiếp tục giả bộ đi. Lão gia tử nghẹn cười, nhìn gương mặt càng thêm thành thục của Tần Mục, trong lòng kỳ thật đã vô cùng vui mừng. Vẻ mặt ông vẫn lạnh lẽo như trước, hừ mạnh một tiếng, ném đũa sắt xuống đất, quay đầu chắp tay sau mông rời khỏi. Thật làm khó cho ông, đã sắp chín mươi tuổi nhưng khi đánh người tay chân vẫn còn lưu loát như thế.

Tần Mục ngượng ngùng nhặt đũa sắt đặt sang bên, chào hỏi hai người cô, sau đó đón con trai trong tay Ông Văn Hoa. Tên của con trai hắn đã bị lão gia tử ném sang bên, đổi một tên khác, gọi Tần Đạm, tên này làm Tần Mục thật buồn bực. “Đạm” cùng “Trữ Tĩnh Trí Viễn” đời trước là cùng một câu nói, nói là đạm bạc minh chí yên lặng trí viễn, vì vậy ba đứa bé khác của Tần Mục lại lấy Bạc Minh Chí làm tên, con gái gọi Tần Bạc, em trai song sinh tên Tần Minh, mà con trai của Cừu Tiểu Thiền gọi Tần Chí. Dùng cách nói của lão gia tử, đây gọi là một đời mạnh hơn một đời, không biết lão nhân gia nghĩ như thế nào, dù sao tên của con trai cả thật làm người có cảm giác khó chịu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.