- Như vậy anh đổi cách nói.
Trong quá trình em đưa tin, người bệnh trong bệnh viện tâm thần bên
trong đối với có chút người bệnh có xảy ra tình huống đánh chửi, nhưng
mà đó là tại bệnh viện khác, hoặc là bác sĩ kê đơn thuốc đơn rất không
hợp thói thường, mang một liều thuốc phân thành ba phần, chính là muốn
người bệnh phải ở trong bệnh viện lâu, tiền thuốc men nhiều hơn, đây là
đao cùn cắt thịt, so với đánh chửi thì cái nào nghiêm trọng hơn? Lại nói thí dụ như có bác sĩ thời điểm bệnh nhân cần được trợ giúp, cũng phải
nói chuyện điện thoại xong mới đi qua xem, đây có tính là tổn hại nhân
mạng không? Còn có bác sĩ trước khi trị liệu hoặc phẫu thuật, ám chỉ
người nhà bệnh nhân xì tiền lì xì, nếu không sẽ không bảo đảm phẫu thuật thành công, đây có tính là vơ vét tài sản không?
Nói xong những chuyện này Tần Mục cười lạnh buốt và châm chọc.
Hà Tinh lập tức nghẹn lời. Tần Mục nói những tình huống này có lẽ người
bình thường biết rõ cũng không nhiều, nhưng mà nàng là tâm phúc của
truyền thông quốc gia, Hà Tinh cũng biết có bao nhiêu bản thảo bị áp
xuống, cũng biết Tần Mục nói những chuyện này không phải không tồn tại.
Ánh mắt của nàng trở nên thâm thúy, bình tĩnh nhìn qua Tần Mục:
- Anh nói những lời này với em là có ý gì?
Tần Mục gấp thức ăn cho Hà Tinh, khiến gương mặt đang lạnh giá của Hà Tinh trở nên đỏ ửng. Tần Mục chậm rãi nói ra:
- Anh hy vọng em đưa tin này làm thành một loạt phóng sự, thay vì đi
theo đám người Hồng Kông kia thăm Quảng Châu đổi thành truy tung hệ
thống chữa bệnh, không biết em có phách lực này hay không,có đảm lượng
hay không.
Nói xong ánh mắt Tần Mục sáng lên nhìn qua Hà Tinh.
Hà Tinh lập tức si ngốc, tâm bao nhiêu thì tư tưởng bao nhiêu. Hà Tinh
đi vào bệnh viện tâm thần đưa tin, đạt được thủ trưởng khen ngợi thì
đắc chí, mà Tần Mục suy nghĩ những chuyện này là nhắm thẳng vào hệ thống của một thành phố. Trong hệ thống nay chuyện ẩn rất nhiều, chỉ tiền bán thuốc đã là con số rất lớn. Muốn đặt hệ thống chữa bệnh của Quảng Châu
trước ống kính truyền thông quan sát, đây không phải chuyện dễ dàng,
thậm chí là phi thường khó xử. Nhưng chủ đề này không nghi ngờ là rất
hấp dẫn người, Hà Tinh tâm tư đắm chìm vào trong đó.
Tần Mục cười giải thích nói:
- Anh thừa nhận, anh nói những lời này là có chút ý lợi dụng em, nhưng
không thể phủ nhận đề tài này phi thường mẫn cảm, thành công thì em sẽ
trở thành phong viên bài danh top 3 của cả nước, không thành công thì
không cần nói, thanh danh ném vào thùng rác.
Hà Tinh khoát khoát tay, ngừng Tần Mục trêu chọc, không nháy mắt nhìn chằm chằm vào Tần Mục, nhẹ giọng hỏi:
- Nếu như chúng ta thật sự xúc động cái màn lớn phía sau, anh đạt được chỗ tốt là gì?
Những lời này hỏi khó Tần Mục, qua cả buổi Tần Mục mới thở dài, nhìn qua quầy hàng gọi gói thuốc chậm rãi chấm thuốc và nhả ra khói trắng.
Vài ngày sau thị ủy tổ chức hội nghị cán bộ, cường điệu nói về vấn đề
hạnh kiểm của nhân viên. Trong đó Lưu Đại Hữu ba bốn tháng trước là
người được vinh danh nhờ lấy được số tiền tổn thất trở về, lần này thành điển hình phê bình, Phương Chấn Bang gõ bàn nghiêm khắc răn dạy Lưu Đại Hữu về hành vi không chuẩn mực, hơn nữa trước hội nghị cán bộ thành phố nện Lưu Đại Hữu một gậy, trực tiếp ném hắn qua khu khai phát làm cục
trưởng cục công an, Phương Chấn Bang cường điệu trong nửa năm này nếu
còn không sửa sai, vậy sẽ đưa xuống cấp dưới, đưa tới đồn công an ở nông thôn, lúc nào sửa đổi thì bằng năng lực nói chuyện.
Phương Chấn Bang đại lực độ ném Lưu Đại Hữu từ chỗ cao xuống thung
lũng, rất nhiều người càng hiểu Phương Chấn Bang chẳng những đang đánh
hoặc áp Tần Mục, thậm chí còn bày ra thái độ với dòng chính của Tần Mục
là Lưu Đại Hữu, thật sự có chút tiện tay mà làm, sờ không rõ dấu vết.
Tần Mục ngồi ở dưới đài, đầu cúi rất thấp, bút máy trong tay viết ngoái. Không ai có thể phát hiện trong mắt Tần Mục có hào quang hưng phấn, màn cứng đối cứng này rốt cuộc kéo màn che.
Bên này Lưu Đại Hữu bị bí thư thị ủy điểm danh phê bình, ném hắn tới khu khai phát, một đám người đang tranh nhau phá đầu vị trí đại đội trưởng
trinh sát này, bên kia do Hà Tinh chủ ghi, Tần Mục sau lưng nhuận bút
văn vẻ lại xuất hiện trên nhật báo Quảng Châu và nằm trong chuyên mục
riêng. Hà Tinh cờ xí rất rõ ràng, mang chuyện ẩn khó nói trong hệ thống
chữa bệnh bày ra trước mặt mọi người, hiện tại đã bắt đầu khai mạc đại
chiến, đưa ra chuyên mục hàng tuần sẽ ghi lại chuyển ẩn bên trong hệ
thống bệnh viện, với tư cách người tâm phúc của ban tổ chức nên phóng
viên Hà Tinh sắp dẫn đầu đoàn đội theo dõi điều tra.
Đây là lần đầu tiên truyền thông giống trống khua chiêng đi vạch trần
bầu không khí không lành mạnh. Ai cũng không thể ngờ được người tâm phúc của ban tổ chức chính là một mỹ nữ, ngay cả Phương Chấn Bang cũng được
tỉnh ủy thông tri, muốn hắn chú ý phối hợp các đồng chí truyền thông. Dĩ vãng không bao giờ có những chuyện nhu thế nào, ngành nào mà không có
quy tắc ngầm, ai cũng không thích bị người khác vạch trần bạo lộ trước
mặt mọi người. Tỉnh ủy hình như cảm thấy áp lực, bên kia nói chuyện
giọng điệu cứng rắn, hơn nữa ám chỉ Phương Chấn Bang, chuyện này nếu như làm thành thì Phương Chấn Bang sẽ đạt được ấn tượng cao. Nhưng mà vừa
đạt thành nhận thức chung với Quốc Thụy Tường không được bao lâu, Phương Chấn Bang tùy ý cho truyền thông khai đao với dòng chính hệ thống bệnh
viện của Quốc Thụy Tường, đây chính là châm ngòi chiến hỏa. Hắn cười khổ lắc đầu, cầm báo chí xem xét, cuối cùng nhất quyết định án binh bất
động, giả dạng bộ dáng thiên hạ thái bình.
Trong cuộc chơi này Quốc Thụy Tường đúng là có chút ngồi không yên. Cục
trưởng hệ thống bệnh viện hắn nắm giữ sâu nhất, hơn nữa hiện tại chuyện
bệnh viện chính là chuyển của cả Quốc hệ, ngày lễ ngày tết đều tới chỗ
Quốc Thụy Tường vấn an, ngày bình thường chạy việc cũng rất chịu khó,
làm việc rất có nhãn lực. Lực lượng truyền thông trải qua hai ba năm
nghiệm chứng, càng ngày càng phồn vinh mạnh mẽ, cộng thêm tốc độ truyền
bá của mạng internet, càng ngày càng nhiều chuyện chỉ che dấu là không
được. Cho nên Quốc Thụy Tường cũng vắt hết đầu óc kéo cục trưởng hệ
thống bệnh viện ra khỏi chuyện này.
Khiến mọi người không ngờ chính là, Hà Tinh công bố bệnh viện tâm thần
Thanh Sơn viện trưởng Liêu Thừa Tông tỏ thái độ rõ ràng, hoan nghênh
truyền các đồng chí truyền thông tới thăm bệnh viện tâm thần Thanh Sơn,
phỏng vấn, bệnh viện tâm thần sẽ không phái bất cứ nhân viên nào cùng
đi, mặc cho phóng viên truyền thông đi vào, chỉ cần không ảnh hưởng công tác bình thường của bệnh viện thì bệnh viện sẽ cung cấp trợ giúp lớn
nhất cho phóng viên điều tra hiểu rõ.
Chuyện tỏ thái độ này khiến toàn bộ nhân viên hệ thống bệnh viện trong
thành phố hận nghiến răng nghiến lợi. Trong nội tâm mắng to Liêu Thừa
Tông vô sỉ. Ngươi cho phóng viên đưa tin tai hại của bệnh viện tâm thần
Thanh Sơn đi thăm, lại được tự do phỏng vấn, còn có thể phỏng vấn ra
tai nạn chết người?