Tần Mục hiện tại là nhân vật nói chuyện có phân lượng, tuy hắn bây giờ nói chuyện chỉ có ba người,
nhưng không qua bao âu chắc chắn sẽ có người biết rõ Tần chủ nhiệm thích đồ ăn ở khách sạn Vân Băng, có ít người sẽ qua đó kéo quan hệ. Gián
tiếp lôi kéo một ít khách nhân cho Vân Băng đại mỹ nữ, lại không tốn xu
nào của Tần Mục, cớ sao không làm?
Quách Thiểu Đình nhìn ra được trêu tức trong mắt Tần Mục, hắn cũng lăn lộn trên quan trường rồi, liền gật đầu nói:
- Nói phải, tố chất như vậy sao có thể đại biểu diện mạo của Quảng Châu a? Tôi đi tìm quản lý của bọn họ nói chuyện.
Bày tư thái này ai không nhìn ra? Trong lòng Nhạc Hải Lan kêu không ổn, nhưng vẫn phi thường có lỗi, nói:
- Là do tôi sơ sẩy, nếu không chúng ta hiện tại tới khách sạn Vân Băng đi, cũng không biết có chỗ ngồi hay không.
Nói xong còn giơ cổ tay xem đồng hồ, cổ tay thanh tú trắng nõn mang theo một cái đồng hồ nhỏ nhắn cao nhã.
Đồng hồ này rõ ràng cho thấy Nhạc Hải Lan bày cho Tần Mục nhìn xem, đây
là đồng hồ thời thượng, Tần Mục cũng có đam mê đồng hồ nhất định. Nhìn
qua bề ngoài thì tiền lương cả đời của Nhạc Hải Lan cũng không mua nổi,
Tần Mục tươi cười càng đậm, nhìn Quách Thiểu Đình nói ra:
- Nếu như Nhạc thư ký đã an bài tốt, chúng ta nên theo chủ nhân đi.
Nói lời này hai ý nghĩa, Nhạc Hải Lan làm sao không nghe hiểu chứ? Trên
mặt nàng xấu hổ, rất hiển nhiên nàng diễn xuất đã bị Tần Mục nhìn thấu.
Nhưng mà nghĩ tới người nọ sau lưng, lực lượng của Nhạc Hải Lan tăng
lên, cười cười sau đó đi trước dẫn đường.
Quách Thiểu Đình kéo kéo Tần Mục, dùng giọng nghi hoặc mà Nhạc Hải Lan không nghe được:
- Tần đại thiếu gia, con thỏ không ăn gần hang a.
Tần Mục cũng thấp giọng trả lời:
- Hoa hồng nhiều gai, coi chừng khó giải quyết.
Ba người đi qua một khúc cua, lại vào thang máy, đi tới số phòng 616, Tần Mục cười nói:
- Nhạc thư ký đúng là an bày tốt, cô biết tôi không thích số bảy, định an bài gian phòng số sáu, làm thư ký như vậy không tệ.
Lời này chẳng khác nào thu hồi lời tạm thời cách chức Nhạc Hải Lan, Nhạc Hải Lan nội tâm khinh thị càng đậm.
Lần này đẩy cửa ra, nam nhân hơn bốn mươi tuổi đang ngồi trên ghế sa *** đứng lên. Từ cái nhìn đầu tiên, Tần Mục đã biết rõ người này tất nhiên
thân cư ở vị trí quan trọng, tại Quảng Châu có thể có khí độ như thế Tần Mục lạ lẫm. Cho nên hắn kết luận người này từ tỉnh thành tới, mục đích
của hắn rất rõ ràng, đơn giản là biện hộ thay cho Trương Vĩnh Đức. Bằng
không thì người trong tỉnh làm gì có thời gian rảnh rỗi đi tìm Tần Mục?
Sớm trực tiếp có người dưới kiện lên rồi. Cũng bởi vì sự kiện này quá
oanh động, còn bị truyền thông bắt lấy, huống chi phóng viên truyền
thông này tại kinh thành có quan hệ cứng với bộ tin tức, cho nên người
trong tỉnh không thể dùng thủ đoạn mạnh mẽ được, cho nên phải đi đường
quanh co tìm tới Tần Mục, chính là lợi dụng chỗ tốt của dư luận, mặc dù
không thể đổi được chỗ tốt thực tế, nhưng mà có thể kéo gần khoảng cách, nếu Tần Mục không có quan hệ mạnh thì hắn cũng không dám làm như vậy.
Người này hơi mập, hắn lịch sự nhưng không khúm núm, vì vậy Tần Mục liền quay đầu nhìn Nhạc Hải Lan cười nói:
- Thân thích của Nhạc thư ký đúng là được, đi vào Quảng Châu cũng không nói trước một tiếng, lãnh đạm, quả nhiên là lãnh đạm.
Câu vỗ mông ngựa nhỏ này qua đi, trực tiếp khiến người nọ cười nhạt.
Hiện tại bản án của Trương Vĩnh Đức đã bị các dư luận xã hội thăm dò,
nếu muốn chơi quanh co phải làm cẩn thận, người trẻ tuổi như Tần Mục sợ
nhất là dân liều mạng, nếu như Tần Mục thạt sự muốn cho Trương Vĩnh Đức
vào tù, trong tỉnh còn không dám chọc vào. Mục phía trên có người, người khác không biết, nhưng các nhân viên tài cán trong tỉnh làm sao không
tra rõ ràng cơ chứ? Cái khác không biết, tối thiểu nhất tại trong tỉnh,
có không ít người hiểu Tần Mục có một ít liên hệ với tinh trưởng Cao
Phái của tỉnh Bắc Liêu. Lại liên tưởng bối cảnh của Cao Phái chính là
Tần thị gia tộc, tất cả mọi người cho rằng Tần Mục là con cháu chi thứ
của Tần thị.
Cho nên cần ngồi xuống bàn với Tần Mục, bàn nghiêm túc, không quan tâm
buông tha một ít lợi ích. Là vị trong tỉnh đưa ra chỉ thị.
Người kia cười nói ra:
- Tần chủ nhiệm tuổi còn trẻ liền phong sinh khởi thủy, việc này càng làm càng lớn, người như chúng ta không dám so.
Tần Mục lúc này sinh ra suy nghĩ khác, thằng này không phải cố ý cho
mình không được tự nhiên sao, cái gì gọi là bước chân càng lớn, chuyện
này còn không phải càng làm càng lớn? Tuy bây giờ đã qua tám chín năm,
lời bưu hãn không cần nói, nhưng Tần Mục vẫn còn một ít khúc mắc.
Hắn che dấu rất sâu, không ai có thể nhìn ra, Nhạc Hải Lan cười giới thiệu nói:
- Tần bí thư, đây không phải do giao lưu rộng rãi, đây là Cao khoa
trưởng của cục giao thông tỉnh, con của anh ta còn nhỏ, nói là thân nhân cũng không đủ sao?
Cục giao thông tỉnh Cao khoa trưởng, công việc của viện kiểm sát nhấc
lên quan hệ với cục giao thông. Tần Mục có chút nhức đầu, nhưng vẫn phi thường náo nhiệt duỗi tay ra, vừa cười vừa nói:
- Tàu xe mệt nhọc, Nhạc thư ký, chuyện này chính anh không phải, sao không có nói sớm cho tôi biết?
Cao khoa trưởng cười ha hả, nói:
- Tiểu Tần, là tôi hiếu kỳ a, muốn nhìn một chút Quảng Châu người trẻ
tuổi làm ra chút thành tích trong tỉnh, nhưng không trách được Nhạc thư
ký.
Gọi Tần Mục là tiểu Tần, mà trực tiếp áp mình lên vị trí cao. Như Tần
Mục không có bối cảnh, vậy thì tiếng tiểu Tần này thật sự kéo gần không
ít quan hệ. Nhưng mà Tần Mục chú ý không phải xưng hô của hắn với mình,
mà là cách gọi với Nhạc Hải Lan.
Nhạc thư ký! Từ ngữ này rất thâm ảo. Dựa theo cấp bậc của Cao khoa
trưởng và tuổi, giới thiệu quan hệ với Nhạc Hải Lan, xưng hô một tiếng
tiểu Nhạc hoặc là Hải Lan thậm chí là Tiểu Lan, Tần Mục cũng không nghĩ
lung tung cái gì. Chỉ có "Nhạc thư ký ", làm cho Tần Mục cảnh giác lên, điều này nói rõ Cao khoa trưởng liên hệ thân mật với Nhạc Hải Lan thận
chí xưng hô không ít chuyện, chỉ nói Cao khoa trưởng chỉ biểu hiện quan
hệ với Nhạc Hải Lan, nội tình của nàng rất sâu.
Nữ nhân này giữ lại không được, trong lòng Tần Mục xuất hiện một tia sát cơ.
- Tiểu Tần ah, thành tích của anh tất cả mọi người đều nhìn thấy, nhưng mà phải chú ý không kiêu ngạo a.
Cao khoa trưởng chậm rãi tiếp nhận mời rượu của Tần Mục cùng Quách Thiểu Đình, lôi kéo giọng quan nói ra, hương vị trong miệng của hắn thì Tần
Mục bắt đầu đi tới hướng cực đoan, ý tứ trong đó không chỉ nói tới bản
án của Trương Vĩnh Đức.
Một tiểu khoa trưởng trong tỉnh bày giọng quan của Tần Mục, lúc này nói
với Tần Mục, ngay cả Quách Thiểu Đình đều phi thường phi thường, hai
người bọn họ sóng gió gì mà chưa thấy qua, Cao khoa trưởng này bị người
ta sử dụng làm vũ khí, thân phận này có thể đi nơi nào, Quách Thiểu Đình thấy Tần Mục bất động thanh sắc, liền gắp đồ ăn, bên này hàm hồ nói:
- Cao khoa trưởng là khoa trưởng ngành nào?