Thanh Quan

Chương 1139: Chương 1139: Anh làm mùng một, tôi làm mười lăm. (2)




Nhìn vẻ mặt hắn như không hề để ý, kỳ thật khóe mắt một mực quan sát biểu tình của Liêu Thừa Tông. Khi Liêu Thừa Tông nói những lời này, chân mày có chút nhảy lên, đây là biểu hiện tức giận vô cùng. Động tác của Tần Mục rất chậm, ánh mắt của Liêu Thừa Tông bị hắn điều khiển, di động theo tay hắn, giống như bàn tay kia có ma lực, chỉ cần chuyển động lập tức giải trừ được lo âu trong lòng mình.

Tần Mục phán đoán tâm trạng của Liêu Thừa Tông hiện tại chuyện gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, nếu thật sự trong việc này không có vấn đề, Liêu Thừa Tông sẽ không gấp gáp như vậy, chỉ sợ bên trong còn quan hệ tới nội tặc, chỉ cần địa phương còn có người là có tranh đấu. Tần Mục chướng mắt vị trí viện trưởng, nhưng không có nghĩa người khác sẽ nghĩ vậy, đây là sự phân biệt của từng giai tầng. Liêu Thừa Tông bị người nắm đuôi sam làm vị trí hắn bị nguy hiểm, hắn không kinh hoảng thật sự gạt người.

Động tác nhai thức ăn của Tần Mục càng ngày càng chậm, đôi đũa trong tay dừng bên miệng. Lúc này Liêu Thừa Tông đã im lặng, trong mắt tràn đầy chờ đợi nhìn Tần Mục. Vô luận giảng từ góc độ nào Tần Mục không quản tới cũng không ai nói được gì, trong lòng Liêu Thừa Tông thật sự bất ổn. Nhìn theo động tác của Tần Mục, Liêu Thừa Tông không khó nhận ra Tần Mục đã nghe lời nói của hắn, hiện tại đang tự hỏi, suy tính chuyện này. Khi Tần Mục ngừng ăn, trái tim Liêu Thừa Tông lập tức treo cao trên cổ họng, chờ đợi Tần Mục nói ra quyết định của mình.

Sắc mặt Tần Mục trầm ngâm chốc lát, sau đó chợt giãn ra, thản nhiên nói:

- Không nghĩ ra hương vị nấm kim châm ở đây không tệ, xem ra bất kỳ nhà hàng nào cũng có tài năng của mình thôi.

Nói xong lại vươn đũa ra ngoài.

Liêu Thừa Tông có cảm giác uất nghẹn khó thở, Tần Mục rõ ràng biểu diễn chiêu lạt mềm buộc chặt. Cho dù nhìn thấu, hắn cũng không có cách nào, ai bảo hắn tới cầu người ta. Trước đó vài ngày Tần Mục tiễn vài người vào bệnh viện tâm thần, điều này nói rõ Tần Mục hiểu rõ vấn đề trong bệnh viện tường tận, thậm chí trước kia từng chơi trò này. Nhìn bộ dạng thản nhiên của Tần Mục, trong lòng hắn biết Tần Mục chờ mình khai ra điều kiện, bất kỳ trao đổi nào cũng phải đồng giá, nhất là bên ra giá, xác định vững chắc phải thiệt thòi.

Có biện pháp nào sao? Không có biện pháp, dù trong lòng tức giận cũng phải nghẹn lấy, còn phải làm ra bộ dạng nịnh bợ. Liêu Thừa Tông vội vàng vươn đũa, gắp nấm kim châm ăn vào. Tâm tư hắn không đặt ở đây, nhưng vẫn gật đầu tán dương:

- Ăn một lần không cảm giác gì, nhưng càng ăn càng cảm thấy ngon.

Tần Mục ừ một tiếng, bắt đầu nói chuyện ẩm thực trong quốc nội. Liêu Thừa Tông bắt đầu đổ mồ hôi, thái độ của Tần Mục làm hắn có thể khẳng định, Tần chủ nhiệm không có ý định nhúng tay vào vũng nước đục của hắn.

Cho dù nội tâm hắn cảm giác đã bị tuyên án, nhưng không dám sai lầm trong cấp bậc lễ nghĩa, vẫn liên tiếp mời rượu cho Tần Mục không ngừng.

- Buổi chiều còn có công tác, hôm nay uống tới đây đi.

Uống cạn một bình rượu, Tần Mục cự tuyệt uống thêm, cười híp mắt nói:

- Liêu viện trưởng, hôm nay tôi ngoại lệ rồi. Trong lúc công tác không thể uống rượu, tôi đã phạm vào sai lầm.

- Uống rượu nâng cao tinh thần. Công việc văn phòng bận rộn, Tần chủ nhiệm bận bịu còn cho tôi mặt mũi, tôi vô cùng cảm kích, vô cùng cảm kích.

Liêu Thừa Tông nghĩ một đằng làm một nẻo, định mở thêm bình rượu.

Tần Mục cười híp mắt nói:

- Không thể uống nữa, uống nhiều quá, bên bệnh viện tâm thần có thể đánh người bệnh tiết mùi rượu, văn phòng của tôi biết tìm ai xì đây!

Tần Mục ám chỉ nói.

Sắc mặt Liêu Thừa Tông trắng bệch, những lời này của Tần Mục rất nặng. Hắn cũng biết xin người giúp đỡ không nói thật thì không được, nếu bệnh viện không có chuyện đó thì hắn không sợ, nhưng chỉ câu nói thử của Tần Mục đã lật gốc gác của hắn, ở trong mắt Tần Mục sẽ nhìn hắn thế nào?

Tay chân Liêu Thừa Tông lạnh lẽo, Tần chủ nhiệm chẳng những tuyên án tử hình hắn, còn tỏ vẻ thật tức giận với kiểu nói chuyện một nửa giấu một nửa của hắn.

Tần Mục thoáng nhấc đầu nhìn qua bên cạnh, Liêu Thừa Tông giống như dùng hết sức lực, có chút suy sụp ngồi trên ghế. Có thể tưởng tượng khi đầy cõi lòng hi vọng tìm người làm việc, kết quả bị người cự tuyệt thất vọng thế nào. Liêu Thừa Tông chỉ giải quyết giúp Tần Mục chút chuyện nhỏ, kỳ thật dù không có hắn Tần Mục cũng có thể giải quyết mấy người kia dễ dàng. Liêu Thừa Tông lại chạy tới tìm Tần Mục nhờ vả giúp đỡ, thật sự quá ngây thơ một ít.

- Liêu viện trưởng, tôi nghĩ thế này. Sau khi trở về tiếp tục kiểm tra một chút hệ thống trong viện, người khác tìm được tật xấu thì cố gắng sửa lại thôi, cũng không thể bỏ mặc chuyện xấu kia còn ở đó, đây là cấp thêm phiền toái cho hệ thống vệ sinh.

Ngay khi Liêu Thừa Tông cảm giác buổi tiệc hôm nay làm không công, không còn hi vọng gì, Tần Mục đột nhiên nói ra lời này. Điều này không khác cho hắn uống thuốc an thần, dâng lên ý tưởng người chết đuối bắt được cọng rơm rạ.

Tần Mục không nói rõ ràng, vừa rồi hắn suy tư đã nghĩ mình từng lợi dụng bệnh viện tâm thần giải quyết chút chuyện khó khăn, hiện giờ nếu đem Liêu Thừa Tông khống chế trong tay, vậy sau này có chuyện phiền phức nào đó có thể ném cho bên này. Hơn nữa nhìn bộ dạng tuyệt vọng của Liêu Thừa Tông, không giống người có đại năng lượng, có thể bồi dưỡng thành lá bài trong tay Tần Mục. Nhưng Tần Mục sẽ không đem lời nói rõ, làm cho Liêu Thừa Tông nhanh chóng về bù đắp, chính là nhắc nhở hắn mà thôi. Hắn không nói tới tử cục, giúp Liêu viện trưởng ra mặt, đây là không thích hợp. Chuyện bây giờ là do ai ra tay Tần Mục còn đoán không ra, hắn không muốn dính một thân bùn lầy lên trên người.

Trong giai đoạn đối lập với Kế Đỉnh Thịnh, mỗi lần Tần Mục đều bị động phòng thủ, hiện giờ có chút lá bài, có thể đánh ra dò xét năng lực thừa nhận của đối phương. Hiện tại Quốc Thụy Tường cùng Phương Chấn Bang đã đạt tới ăn ý lòng hiểu mà không nói, kiềm chế lẫn nhau, chỉ cần Châu Nghiễm không sập trời, hai vị kia sẽ không dễ dàng ra tay đối lập, người bên dưới ầm ĩ thế nào, tự nhiên có thể phân ra thắng bại, bọn họ chỉ cần bảo trì ổn định mặt ngoài của Châu Nghiễm, như vậy đã đủ rồi.

Ý tứ này chính là, vô luận Tần Mục cùng Kế Đỉnh Thịnh nhảy nhót thế nào, hai người vẫn mắt nhắm mắt mở, đẳng cấp của hai người tương đương, đối lập lẫn nhau phải xem năng lực cùng nhân mạch mỗi người. Kế Đỉnh Thịnh có thể không cần thái độ của Phương Chấn Bang, Tần Mục có thể không nhìn sắc mặt Quốc Thụy Tường. Kỳ thật hình thành tình thế này hai vị kia cũng cam chịu, hai người không đấu, phải cho cấp dưới chơi đùa, bằng không Châu Nghiễm quá yên tĩnh, làm sao phát huy được tính chủ quan năng động của cấp dưới?

Thậm chí trong phương diện biết dùng người, hai vị kia đã âm thầm tranh đấu, dòng chính làm ra thành tích, công lao họ luôn chiếm nhiều hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.