- Uyển Nhi ah, anh cảm thấy Hạ bộ trưởng nói không sai, sính ngoại đúng là không tốt.
Tần Mục đã dùng giọng quan. Hạ Uyển Nhi bây giờ là học sinh đại học, giờ phút này là thời điểm gây dựng sự nghiệp tốt nhất, hơn nữa tại Trung
Quốc bắt đầu kiến thiết mạng lưới internet, Tần Mục hy vọng bằng cải
cách có thể phát triển nó hơn.
- Tần ca, anh nói cái gì vậy?
Tiểu cô nương giọng tràn ngập ủy khút.
- Ai sính ngoại chứ..., người ta chính là chỉ muốn tham khảo game thôi.
Tần Mục cười nói:
-Hảo hảo hảo, là anh không đúng, đây là tham khảo, tham khảo đúng không?
Hạ Uyển Nhi cười hì hì.
Tần Mục lúc này nói:
- Anh cần phải hỏi em vài chuyện, nếu như em làm mà anh cảm thấy thỏa
mãn thì anh sẽ cầu tình với Hạ bộ trưởng giúp em, nhưng nếu như không
hài lòng thì công ty của em không cần mở đâu.
Hạ Uyển Nhi cầm điện thoại lầm bầm vài câu, Tần Mục cũng không nghe rõ,
hình như đang thương lượng với người bên cạnh. Qua trong chốc lát Hạ
Uyển Nhi trịnh trọng nói:
- Tần ca, anh hỏi đi, em nhất định sẽ trả lời cho anh thỏa mãn.
Tần Mục cười rộ lên, nghiêm sắc mặt, hắn đổi tai nghe, lúc này chăm chú nói:
- Anh có ba vấn đề. Thứ nhất, công ty của em thành lập thì mục đích cuối cùng là thế nào?
Vấn đề đầu tiên rất sắc nhọn, nếu như Hạ Uyển Nhi nói là vì tiền thì
không có gì, nhưng nếu nói lý tưởng thì Tần Mục cũng sẽ biết xì mũi coi
thường, vấn đề này có thể lớn có thể nhỏ, nhưng nói muốn xúc động Tần
Mục vậy phải xem đám người Hạ Uyển Nhi có bắt được yếu điểm hay không.
Vừa đưa ra vấn đề này Hạ Uyển Nhi quả nhiên không có trả lời ngay, mà là che điện thoại thấp giọng thương lượng với mấy người bạn..
- Vì lý tưởng, đơn giản như vậy sao không nói:
Nam sinh trong đó nói ra.
- Tần ca mới không tin đâu, anh ta làm người quỷ lắm, những câu trả lời sáo rỗng này khẳng định sẽ ném qua một bên.
Hạ Uyển Nhi trừng nam sinh kia.
- Vì tiền?
Một nam sinh mập lùn nói ra.
- Đi chết đi, không có trực tiếp như vậy được.
Hạ Uyển Nhi vung nắm đấm.
- Vì kiến thiết mạng lưới internet.
Một nữ hài tử nhếch miệng.
- Đừng đùa, mấy người chúng ta chưa có bắt đầu đấy, còn cái gì kiến thiết internet?
Hạ Uyển Nhi giơ chân.
Năm người thương lượng đến thương lượng đi, nhất thời không có đáp án
kinh diễm. Tần Mục hỏi một tiếng, Hạ Uyển Nhi khẽ cắn môi hư "Hư" một
tiếng với mọi người, lấy dũng khí nói ra:
- Tần ca, chúng em thương lượng rồi, chính là vì muốn thêm vài bộ quần áo mới treo trong tủ và vài món đồ.
Tần Mục sững sờ, câu trả lời này đúng là vượt qua dự kiến của hắn, đây là khái niệm mơ hồ. Hắn cười lên, tiếp tục hỏi:
- Vấn đề thứ hai phương hướng chủ công là gì?
Hạ Uyển Nhi làm ra thủ thế chữ V với mấy người kia, tỏ vẻ đã thành công
vượt qua kiểm tra, Tần Mục hỏi câu thứ hai chính là phương hướng. Phương hướng chủ công? Không phải nói cho Tần Mục mấy cái gì làm đại lý trò
chơi cho nước ngoài sao, sao lại hỏi thêm?
Nàng che tai nghe và thương lượng với mọi người.
- Tần ca, vấn đề này tạm thời giữ lại được không, cho em nghe vấn đề thứ ba đi?
Hạ Uyển Nhi ủ rũ. Vốn nàng có chút duyên phận với Tần Mục, bỗng nhiên bảo Tần Mục hỗ trợ cũng có chút ngượng ngùng.
- Đi, vấn đề thứ hai sau này nói cho anh biết, nhưng là ngàn vạn không
thể không biết rõ. Vấn đề thứ ba, công ty của em định vị mình ở đâu?
Vấn đề thứ ba càng thêm thâm ảo. Mấy người bạn của Hạ Uyển Nhi lúc này
đồng thời thất vọng, trong lòng bọn họ Tần Mục đang muốn cự tuyệt nhưng
xấu hổ không nói ra khỏi miệng, cố ý dùng vấn đề làm khó bọn họ. Trong
đó một nữ hài tử dùng sức nện lên ghế sô pha, nói ra:
- Uyển Nhi, đây là ca gì của bạn thế, hỏi lung tung thật phiền toái quá
đi, không muốn hỗ trợ thì nói đi, cần gì giày vò phát khổ vậy.
Hạ Uyển Nhi nhún nhún vai, cầm tai nghe định nói chuyện, Tần Mục đã cười rộ lên, nói ra:
- Tiểu muội tử ở kinh thành nhờ anh, anh vẫn phải giúp. Hai vấn đề sau
suy nghĩ kỹ đi, nhưng chờ sau khi anh quay về kinh thành, em phải cho
anh đáp án xác thực.
Hạ Uyển Nhi phát mộng, không thể tin được hỏi:
- Tần ca, anh, anh...
Tần Mục cười rộ lên, nói ra:
- Đi, cứ như thế, về sau sẽ làm em mệt mỏi hơn đấy.
Nói xong liền cúp điện thoại.
Hạ Uyển Nhi sững sờ cầm điện thoại, nghe tút tút mà sững sờ.
- Vội vàng cúp điện thoại, bị đả kích sao?
Một nữ hài cúp điện thoại, bĩu môi nói ra:
- Mấy người kia như thế, cầu gia gia cáo nãi nãi đi, ai cũng nói sẽ
giúp, nhưng vừa nghe nói ba của bạn làm quan lớn, ai cũng không dám nói
chuyện.
Hạ Uyển Nhi nhún nhún vai, bất đắc dĩ nói ra:
- Cũng không phải là anh ta làm quan, mà là do mình quá nhỏ.
Câu này khiến mọi người cười rộ lên, Hạ Uyển Nhi và hai nữ hài khác lăn cùng nhau, hai nam sinh ra nhìn nhau đầy bất đắc dĩ.
- Linh... Uyển Nhi, sao con không hiểu chuyện như vậy, sao lại gọi điện cho Tần ca?
Hạ Chân điện thoại tới.
- Cha, sao cha biết?
Nghe Hạ Chân nói nghiêm khắc, Hạ Uyển Nhi có chút cứng họng.
- Nói nhảm, Tần ca của con điện thoại cho cha, cầu tình cho con đấy.
Hạ Chân hừ lạnh, cảnh cáo nói:
- Nhưng mà nói trở lại, hai vấn đề sau của Tần ca của con phải trả lời
cho kỹ, nếu như cha không nghe được Tần ca của con nói thỏa mãn thì con
đừng làm tiếp.
Hạ Uyển Nhi không nói ra lời, hai vấn đề của Tần Mục đúng là quá cao
thâm, ngay cả phó bộ trưởng nếu không nghe được hắn nói thỏa mãn thì cấm nàng?
Hạ Chântiếp tục nói:
- Nhưng mà hai vấn đề của Tần Mục đã điểm tỉnh cha, chuyện của con cha
không nhúng tay. Nhưng mà Tần ca của con rất nghiêm khắc đấy, ha ha.
Nói xong Hạ Chan cúp điện thoại.
- Uyển Nhi, xảy ra chuyện gì?
Nhìn thấy Hạ Uyển Nhi ngây ngốc, mấy người kia xúm lại hỏi.
- YAA.A.A..
Hạ Uyển Nhi hưng phấn nhảy dựng lên, lớn tiếng tuyên bố:
- Cha đã bị thuyết phục, ai nha, Tần ca, anh quá vĩ đại!
Hạ Uyển Nhi lúc này hô lên thì bọn người kia ngây ngốc, lúc này nhìn nhau và cùng kêu lên.
- Oa, Tần ca của bạn quá lợi hại, ngay cả cha của bạn cũng bị nói thông!
- Anh ta là thần thánh phương nào, cha của mình bảo thủ còn không dám nói chuyện, anh ta nói là được?
- Giới thiệu anh ta cho mình đi, mình không sợ thờ chung chồng đâu.
Mấy người trẻ tuổi náo lên, cảm thấy thiên đường đang ở bên người.
Tần Mục cúp điện thoại, xem thời gian thì tới lúc gặp mặt đám người
Giang Bắc rồi. Nếu như không có gì thì tối nay là thời khắc cuối cùng.
Giúp Hạ Uyển Nhi nói chuyện chỉ là tiện tay mà thôi, cũng khiến quan hệ
của Tần Mục và Hạ Chân thân mật một chút. Trong kinh thành nhất định
phải có thêm người, chỉ dựa vào Tần lão gia tử, Tần Mục không có bài nào lớn khác. Lại nói Tần lão gia tử hiện tại lớn tuổi, đã trong giai đoạn
thoái ẩn, xuân thu vô định, Tần Mục phải nhanh chóng tiến vào vòng tròn
trung tâm thôi, vạn nhất Tần lão gia tử có chuyện gì, Cao Phái không
phải là chỗ dựa vào của Tần Mục.