Ads Người khác không biết, nhưng mà Hà Tinh lại biết rõ những xí nghiệp nhà
nước như vậy đều có nhiệm vụ sản xuất đồ chuyên dụng cho quốc gia dùng,
nếu như bị bắt có lý cũng không thể nói rõ được. Huống chi Tư Lạc Ngõa
đã tịch thu các thiết bị của bọn họ, đến lúc đó không có bằng chứng gì
mang theo, người ta chỉ cần cắn ngược bọn họ trộm cơ mật của nhà xưởng
thì cuối cùng bọn họ chỉ có thể ngậm bồ hòn mà thôi.
Trong chuyện này Hà Tinh không nói ra ngoài, làm truyền thông vài năm
nên tính cách của nàng cũng biến hóa, nhưng mà đám người bên cạnh trong
lòng đầy câm phẫn nghĩ thầm sau khi trở về kinh thành nhất định phải
mang hành vi ác liệt của Tư Lạc Ngõa phơi bày ra công chúng.
Hà Tinh cười khổ, mấy tiểu thanh niên này khí huyết dương cương, còn
không có trải qua quá nhiều chuyện cong quấn. Đừng nói suy nghĩ của bọn
họ có thật hay không, chỉ cần nhắc tới thôi đã bị phê bình rồi. Hiện ở
kinh thành và Bắc Liêu đều bị chuyện hùn vốn ở Tư Lạc Ngõa hấp dẫn ánh
mắt, nếu tuôn ra chút tin tức không tốt, đây chính là hành vi phá hoại
đại cục. Cho dù muốn nói cũng sẽ bị áp xuống.
Nghĩ tới chủ ý sai lầm này, chỉ bởi vì muốn đưa tin chân thật nhất cho
nên nàng chọn cách bịt tai trộm chuông này, hiện tại thì bị người ta nắm đằng chôi. Hà Tinh hơi sầu khổ, nhìn mấy người trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng đang bàn chuyện đưa tin về Tư Lạc Ngõa như thế nào.
Nàng đang xoắn xuýt thì trong tai nghe được còi công an. Một người tuổi trẻ sốt ruột nói ra:
- Không phải chứ, thật sự bị Hà tỷ nói trúng, bọn họ muốn bắt chúng ta đi công n?
Hà Tinh mắt trợn trắng, đây là chuyện quá rõ ràng, người ta phải tỏ thái độ ra ngoài, đây cũng là cho đài truyền hình thấy, cam đoan trong đài
không dám đưa tin bất lợi gì cho Tư Lạc Ngõa. Bản thân mình lúc này
không chiếm lý, Tư Lạc Ngõa người ta đang đáp trả mà thôi, dù sao bị đạp cũng đạp, cho dù tới trong đài truyền hình thì Tư Lạc Ngõa cũng không
chột dạ.
Nhưng mà loại thủ pháp này ngược lại có chút vò đã mẻ lại sứt, chuyển di lực chú ý, không biết đây là thủ bút của tổng giám đốc Tư Lạc Ngõa tổng hay không, nếu hắn có phách lực như vậy, như thế nào để Tư Lạc Ngõa
liên tục thua lỗ trong bốn năm năm qua mà không có một chút khởi sắc
chứ?
Chỉ một lúc sau Lưu Chính Nguyên mặc trang phục chính thức đứng ở cửa
phòng, mấy bảo vệ lúc này tránh qua cho hắn đi vào. Có phóng viên đi làm được vài năm đi lên lý luận với Lưu Chính Nguyên một phen, đi theo sau
lưng Lưu Chính Nguyên chính là vài người mặc trang phục công an.
- Giản cục trưởng, chính là mấy người này, không có được sự đồng ý của
chúng tôi mà dám xông vào khu vực sản xuất quay phim chụp ảnh, trộm bí
mật sản xuất công nghiệp, thậm chí còn đánh chiêu bài truyền thông, thái độ thập phần càn rỡ.
Lưu Chính Nguyên lúc này trong lòng bàn tay chảy mồ hôi lạnh, nhưng mặt ngoài không có gì nói với Giản Nông.
- Ông nói láo, chúng ta càn rỡ lúc nào?
- Chuyện phiếm, chúng tôi là phóng viên ban tổ chức chương trình tiêu diểm, lúc nào trộm bí mật công nghiệp của các người chứ?
- Các người đánh người, còn bắt giam chúng tôi, đây chính là hành vi xâm phạm thân thể đấy.
Giản Nông vẫn không nói gì, mấy tên thanh niên kêu to khẩu khí phi
thường hung hãn cho nên khiến Hà Tinh càng thêm sầu khổ. Chỉ bằng mấy
câu này không thể khiến người ta bỏ ý đồ.
Quả nhiên Lưu Chính Nguyên duỗi tay phải ra, bất đắc dĩ chỉ vào mấy người kia và nhìn Giản Nông thở dài nói:
- Giản cục trưởng, anh xem...
Giản Nông hừ lạnh một tiếng, trực tiếp ra lệnh:
- Khống chế lại mang về cục rồi nói sau.
Trong lòng Hà Tinh chấn động, nếu như bị đưa vào trong cục thì cái gì
cũng đừng nói, tạm giam bốn mươi tám tiếng đồng hồ đó là khẳng định. Bọn họ tới đây là đưa tin, nếu như bị người ta nhét vào trong phòng giam
hai ngày không hỏi tới, đây chính là trò cười to lớn. Nàng nhanh chóng
điều chỉnh biểu lộ, mỉm cười đi đến trước mặt Giản Nông cùng Lưu Chính
Nguyên, âm thanh rõ ràng tự giới thiệu:
- Giản cục trưởng, Lưu xưởng trưởng, hai vị khỏe. Tôi là Hà Tinh của
chương trình tiêu điểm, trước kia đã từng công tác qua ở thành phố Đằng
Long này.
- Hà Tinh?
Giản Nông và Lưu Chính Nguyên nhìn nhau, cái tên này độ mạnh yếu thế nào bọn họ biết rõ. Bọn họ biết rõ Hà Tinh lúc còn ở huyện Lan Trữ làm
chương trình được tuyên dương, do đó đạt được thanh danh tiên tiến trong huyện. Cô gái này nhìn qua vô cùng giỏi giang, thật sự không dễ đắc
tội. Nếu không phải xảy ra chuyện thì bọn họ cũng chẳng muốn dây dưa với phóng viên làm gì.
Giản Nông lúc nỳ đặt tay lên miệng ho khan, Lưu Chính Nguyên hiểu ý, vừa cười vừa nói:
- Ai nha, Hà phóng viên, đại danh của cô như sấm bên tai, là nhân tài của thành phố Đằng Long đi ra ngoài nha.
Quan hệ hòa hoãn, Hà Tinh thả lỏng trong lòng. Mấy tên thanh niên bên
cạnh thấy Hà Tinh cùng Lưu Chính Nguyên bắt tay nhau thì im miệng, lặng
lẽ nói ra:
- Trông thấy chưa, Hà tỷ là đại năng đấy, đi tới đây cũng gặp được người quen.
Giản Nông nháy mắt với Lưu Chính Nguyên, nói ra:
- Nếu tất cả là người quen, vậy có phải hiểu lầm ở đây hai bên giải quyết trước đi.
Nói xong liền chạy ra ngoài điện thoại xin chỉ thị của Tần Mục. Cái tên
Hà Tinh này Giản Nông cũng nghe qua, lúc ấy tại thành phố Đằng Long hắn
cũng tìm hiểu một chút, hắn muốn đi hỏi Tần Mục, đắc tội nữ nhân này có
đáng giá hay không.
Tần Mục nghe Giản Nông báo cáo, khẽ cười một tiếng nói:
- Tiểu nha đầu này không có việc gì tại sao nhảy vào vùng nước đục ở đây chứ, chẳng lẽ Hà thúc thúc và a di trong kinh thành không quản cô ta
sao.
Giản Nông nghe xong lời này thì biết xong rồi, Hà Tinh này không thể đưa vào cục cong an, cha mẹ của Hà Tinh hình như rất quen Tần Mục, di chứng sau này cũng không nghiêm trọng như thế. Hắn cẩn thận hỏi:
- Tần bí thư, ngài xem cục công an...
Tần Mục ho khan một tiếng, chậm rãi nói:
- Chuyện cần làm vẫn phải làm chứ, chúng ta không thể vì nhân tình mà
không quan tâm pháp lực. Giản cục trưởng ah, tư tưởng của anh không đúng rồi.
Giản Nông nghe Tần Mục nói lời này suýt bị nghẹn nội thương, rõ ràng là
Tần bí thư đang nói bóng gió Hà Tinh là người quen, lúc này mới khiến
Giản Nông suy đoán sai, tại sao đột nhiên trở mặt phê bình chứ? Hắn đang đau đầu cân nhắc chuyện này thì Tần Mục bên kia đã cúp điện thoại.
Giản Nông nhíu mày đi qua bảo vệ ở cửa và kéo Lưu Chính Nguyên ra ngoài, thấp giọng nói ý tứ của Tần Mục một chút. Lưu Chính Nguyên cũng cảm
thấy bất định, hai người mặt đối mặt có chút xoắn xuýt.
- Anh nói ý của Tần bí thư là thế nào vậy, trong chốc lát bảo chúng ta bắt, kế tiếp lại bảo thả.
Lưu Chính Nguyên vẻ mặt đau khổ nói ra, mỗi ngày qua hắn không ngủ ngon
giấc, công việc ở Tư Lạc Ngõa này giày vò thần kinh của hắn suy nhược
đáng sợ.
- Chờ chút!
Con mắt Giản Nông sáng ngời:
- Tần bí thư không có nói qua sẽ thả bọn họ!