Lưu lại Vân Băng nghỉ ngơi, Tần Mục gọi điện thoại cho Vương Hiểu Nhạc,
gọi hắn đến đơn vị lấy một đĩa cứng. Về phần loại đĩa cứng gì, Tần Mục
không nói, Vương Hiểu Nhạc không hỏi. Bằng vào trực giác của Tần Mục,
Vương Hiểu Nhạc không phải người tiết lộ nghiên cứu, bởi vì hắn thật
thông minh lanh lợi. Có sự tiến cử của Tần Mục cùng sự chiếu cố của Hạ
Chân trong khoảng thời gian này, Vương Hiểu Nhạc hẳn nên cân nhắc lợi
hại, nếu hắn thật sự muốn tiếp tục phát triển trong thể chế, sẽ không
làm ra chuyện mổ gà lấy trứng, làm ra một việc không lường hậu quả về
sau.
Rất nhanh Vương Hiểu Nhạc đi tới chỗ hẹn với Tần Mục, trong tay cầm một
túi xách đen. Tần Mục cười tiếp lấy, tùy ý đặt sang một bên, không chút
dấu vết hỏi thăm công tác của Vương Hiểu Nhạc gần đây có gặp vấn đề gì
khó khăn hay không.
Nghe Vương Hiểu Nhạc trả lời, Tần Mục càng kiên định cách nhìn của chính mình, tiểu tử này thật biết đúng mực, như vậy thật làm Tần Mục phi
thường xem trọng hắn. Vương Hiểu Nhạc đem tình huống trong những ngày
này hồi báo một phen, sau đó đột nhiên ngừng lại, giống như có lời gì
muốn nói, nhưng rồi lại thôi.
- Tiểu Vương, có gánh nặng tư tưởng gì có thể báo lên tổ chức, không cần có băn khoăn. Sáng tạo cho các anh một hoàn cảnh nghiên cứu tốt đẹp,
đây là căn bản việc làm của chúng tôi.
Tần Mục mở giọng quan, tạo thành ấn tượng hòa nhã dễ gần với Vương Hiểu Nhạc.
- Tần khoa trưởng, có chuyện…không biết có nên nói hay không.
Vương Hiểu Nhạc do dự hồi lâu, liếc nhìn Tần Mục, lại sụp mắt xuống.
- Nói đi, có chuyện gì mà khó nói chứ, có phải có ý kiến gì với tôi
không? Ai cũng không phải thánh nhân, có thời gian phạm sai lầm, phải có cấp dưới có gan thẳng thắn can gián, nếu nói đúng tôi sẽ thừa nhận
thôi.
Tần Mục cười nói.
- Không phải, Tần khoa trưởng.
Vương Hiểu Nhạc mấp máy môi hồi lâu, rốt cục quyết tâm nói:
- Mấy ngày nay nhìn cảm xúc của Triệu Vũ Hiên có chút không xong, luôn nhắc nhở đến một ít lời nói gở…
Tần Mục âm thầm gật đầu, tâm lý của Vương Hiểu Nhạc đã chân chính đi vào quan trường. Chèn ép đồng nghiệp tranh thủ bước lên, đây là phương pháp duy nhất khi làm quan. Nhưng hiện tại thủ pháp của Vương Hiểu Nhạc còn
chưa đủ thuần thục, dấu vết châm chích thật rõ ràng. Tần Mục thở dài
nói:
- Tiểu Vương, cảm xúc của Triệu Vũ Hiên có vấn đề, anh có thể phụ đạo một chút đó thôi.
Nếu nghe lời này, chính là Tần Mục muốn nói với Vương Hiểu Nhạc, giữa
hai người Tần Mục vẫn tương đối xem trọng Vương Hiểu Nhạc hơn. Nhưng
chẳng những Vương Hiểu Nhạc không lộ ra sắc mặt vui mừng, mà càng thêm
lo âu nói:
- Không phải như thế, Tần khoa trưởng. Hắn luôn nhắc tới cái gì mà làm
không công vô ích, cái gì mà không cho tôi được tốt thì tôi cũng không
cho anh tốt linh tinh gì đó, thật không biết đang nói tới ai.
Trong lòng Tần Mục run lên, nghĩ đến từ sau khi Triệu Vũ Hiên làm sự
kiện kia cho mình, mình lại không tỏ vẻ gì với Triệu Vũ Hiên, trong khi
Hạ Chân lại gọi Vương Hiểu Nhạc trò chuyện vài lần, chẳng lẽ loại tình
huống này làm Triệu Vũ Hiên nhìn thấy, trong lòng sản sinh bất mãn, cho
nên mới tiết lộ tư liệu gì đó ra ngoài, làm Tần Mục rơi vào tình huống
khó xử?
Không phải không có khả năng này, nhưng ý tứ khi Vương Hiểu Nhạc nói ra
lời kia là đơn thuần xuất phát từ lòng tốt nhắc nhở chính mình, hay còn
có mục đích gì khác? Điều này làm Tần Mục có chút do dự, sờ cằm nhìn
chằm chằm Vương Hiểu Nhạc.
Vương Hiểu Nhạc bị Tần Mục nhìn có chút xấu hổ, cúi thấp đầu xuống.
Trong lòng Tần Mục hiện lên một ý nghĩ, nếu thật sự Vương Hiểu Nhạc muốn trị Triệu Vũ Hiên, chính mình rời đi trong khoảng thời gian này hắn hẳn sẽ còn nghĩ biện pháp khác gây khó khăn cho Triệu Vũ Hiên. Theo kế hiện này hẳn nên nghĩ biện pháp thu phục cô gái hacker kia mà không phải
chậm trễ trong những chuyện lục đục như thế này. Thời gian, nhất định
phải định cho tốt thời gian.
Nghĩ đến đây, Tần Mục gật đầu nói:
- Vậy cần nhiều chú ý, đừng để đồng chí Vũ Hiên có cảm xúc phản đối gì khác, những việc này còn cần anh đến dẫn đường nhiều hơn.
Lại một lần nhắc nhở Vương Hiểu Nhạc, lúc này trên mặt hắn hiện lên tia
mỉm cười, nhưng nháy mắt bị hắn che giấu đi. Tần Mục luôn lưu tâm vẻ mặt của hắn, diễn cảm kia bị Tần Mục mẫn tuệ bắt giữ tới. Lúc này Tần Mục
đã chắc chắn Vương Hiểu Nhạc không phải người tiết lộ bí mật, hắn nói
chuyện còn mang theo dáng vẻ khờ dại của người mới ra trường, hơn nữa
còn có lòng nói giúp Triệu Vũ Hiên. Nhưng chẳng lẽ Triệu Vũ Hiên lại là
người tiết lộ bí mật? Dáng tươi cười cuối cùng của Vương Hiểu Nhạc thật
sự không đáng truy cứu hay vì Tần Mục đã xem trọng hắn mà vui sướng?
Không có đáp án, Tần Mục cũng không tiếp tục rối rắm vấn đề này, gọi Vân Băng đi thẳng đến sân bay.
Khi máy bay dần dần cất cánh, bay lên trời cao vạn thước, Vân Băng nghiêng đầu hỏi Tần Mục:
- Lần này đi qua, anh có vài phần nắm chắc?
Tần Mục lắc đầu nói:
- Một phần cũng không có. Những nhân tài kỹ thuật siêu cấp như vậy, rất
khó có được lòng trung thành mãnh liệt. Bọn hắn đem kỹ thuật của mình
trở thành của cải, hơn nữa chỉ thích tránh ở những địa phương âm u một
mình thưởng thức.
Vân Băng khẽ cười, nhu nhu thái dương nói:
- Thật sự nhìn mà không hiểu được họ, có kỹ thuật có năng lực thì thế
nào, nếu không làm việc cho quốc gia, loại kỹ thuật này thật sự là lãng
phí tài nguyên.
Tần Mục chỉ cười, cũng không nhắc lại, nhắm mắt nghỉ ngơi. Hơn nửa ngày
thời gian lữ trình, nên nghĩ ngơi dưỡng sức mới tốt. Vân Băng nắm tay
hắn, cũng nhắm hai mắt lại.
Máy bay lướt qua giữa tầng mây, có chút cảm giác như chấn động.
Vatican là quốc gia có chủ quyền riêng nhỏ nhất thế giới, cũng là quốc
gia có dân cư ít nhất thế giới. Vatican nằm ở mảnh đất góc tây bắc thủ
đô Rome của Ý, khắp bốn phía đều giáp giới với nước Ý, là một quốc gia
“quốc gia trong quốc gia”. Trong lãnh thổ có quảng trường St.Peter, nhà
thờ St.Peter, cung Vatican cùng nhà bảo tàng Vatican. Lãnh thổ đại khái
có hình tam giác, ngoại trừ quảng trường St.Peter nằm ở đông nam, biên
giới Vatican lấy vách tường cổ làm tiêu chí. Vatican có khí hậu á nhiệt
đới Địa Trung Hải, bản thân quốc gia này chính là tài sản văn hóa trân
quý cùng thật nhiều tác phẩm trọng yếu của thế giới. Tuy rằng Vatican
chỉ là một nước nhỏ, nhưng bởi vì có tín ngưỡng Thiên Chúa giáo bao trùm khắp toàn cầu, vì vậy lại có lực ảnh hưởng mang tính chất thế giới
trong nền chính trị cùng văn hóa quốc tế.
Tần Mục cùng Vân Băng không thể trực tiếp đi vào Vatican, mà là đến Rome trước tiên. Trung Quốc cùng nước Ý đã thiết lập quan hệ ngoại giao, cho nên có đường hàng không bay thẳng. Hai người ra sân bay, liền nhìn thấy một người Châu Âu râu xồm đang giơ cao tấm bảng viết bằng chữ Trung văn “Tần Mục” xiêu vẹo đang dáo dác nhìn quanh đám người.
Tần Mục kéo Vân Băng đi tới, dùng tiếng Anh mang khẩu âm London cười nói:
- Là ngài Will phải không, tôi là Tần Mục.
Will nghe được Tần Mục tự giới thiệu, nhất thời lộ dáng tươi cười như lấy lòng, nói:
- Tần chủ tịch, chào ngài, tôi là giám đốc chi nhánh tập đoàn tài chính Hoa Hạ tại Ý tên Will Schmitz, xin chào!