Thanh Quan

Chương 886: Chương 886: Bí thư khu đảng ủy. (2)




Tần Mục nghe được cười thầm, Hình Bảo Bình làm sao biết được thân phận của hắn, chỉ sợ là Cao Phái quá mức xem trọng mình, đã sớm giao phó với bên kia đi. Chỉ sợ Hình Bảo Bình không thuộc Tần hệ, nhưng quan chức kết giao thật sự khó phân biệt được rõ ràng nghiêm khắc, thủ trưởng vĩnh viễn là thủ trưởng, nên nghe thì phải nghe, nên tuân thủ thì phải tuân thủ.

Cao Phái chỉ cho Tần Mục một con đường, còn lại toàn bộ đều nhờ chính bản thân hắn bước tới. Sẽ bước như thế nào, vậy phải xem thủ đoạn của hắn, Cao Phái không thể làm chủ, Tần lão gia tử cũng vậy, một pháo này có thể phát hỏa hay không trực tiếp ảnh hưởng địa vị của Tần Mục bên Châu Nghiễm.

Đối với sự lựa chọn của Tần Mục, lão gia tử không có ý kiến, nhưng trước khi Tần Mục rời khỏi, ông cùng Hàn lão gia tử nói một ít việc nhà với hắn. Hàn Tuyết Lăng ôm bụng ngồi bên cạnh lắng nghe, đã bỏ qua tính tình nóng nảy đanh đá, vẫn dùng ánh mắt ôn nhu nhìn hắn, làm Tần Mục cảm thấy thật ấm áp.

Hai vị lão gia tử ôm hi vọng thật lớn với Tần Mục, nhưng hôm nay không nói lời nào. Nhưng Tần Mục từ trong lời nói của hai lão gia tử có thể cảm nhận ra lòng kỳ vọng tha thiết của họ, nhất là Tần lão gia tử, trong lời nói mơ hồ mang theo hi vọng Tần Mục lấy được tỉnh Giang Nghiễm. Kỳ vọng này thật có chút lớn, Tần Mục cũng không dám phát ngôn bừa bãi. Nhưng nếu đời này hắn có thể trèo lên được đỉnh cao như thế, chỉ sợ đến lúc đó phía bắc có Bắc Liêu, phía nam có Giang Nghiễm, Tần hệ trong trăm năm sẽ vững chắc như Thái Sơn.

Hai vị lão gia tử nói chuyện chừng một giờ, sau đó đi ngủ, lưu lại Tần Mục cùng Hàn Tuyết Lăng. Sân viện có tiếng côn trùng kêu khẽ, không gian càng thêm yên tĩnh.

Hàn Tuyết Lăng đi tới bên cạnh Tần Mục, dựa vào trong lòng hắn. Nàng có thai, nhưng không có vẻ mập mạp, ngoại trừ bụng lớn cũng không thấy béo phì. Nàng thở dài một tiếng, nói:

- Anh đúng là không thích sống yên ổn, lần này lại chạy đến tận phía nam.

Tần Mục nở nụ cười, nói:

- Nơi đó cũng không phải tận đầu phía nam, tận đầu là Hải Nam đâu.

Hàn Tuyết Lăng nhẹ đánh hắn, nhìn lên bầu trời, lẩm bẩm:

- Vốn không có ý định gặp anh, hiện tại nhìn em thật xấu, nhưng anh đi lần này không biết khi con sinh ra có mặt anh hay không, lần này nhất định cũng phải gặp.

Tần Mục dịu dàng vuốt ve khuôn mặt của nàng, Hàn Tuyết Lăng khẽ thở nhẹ thích ý.

- Yên tâm đi, cho dù công việc vội bao nhiêu, khi con sinh ra anh sẽ về cạnh em.

Tần Mục than một tiếng:

- Nếu không phải hiện tại em không thích hợp đi đường xa mệt nhọc, anh hận không thể đưa em theo bên cạnh anh đâu.

- Nói dối.

Hàn Tuyết Lăng cau mũi, hôn nhẹ vào lòng bàn tay hắn:

- Cho dù là nói dối, em cũng cảm thấy vui vẻ. Nghe nói Vân muội cũng đi theo anh, anh ở bên kia chiếu cố nàng một chút.

Tần Mục bị những lời này của nàng hù đến thiếu chút nữa đem nàng văng ra, loại sự tình này mọi người thầm hiểu mà không nói là được, vì sao còn công khai nói ra như vậy? Tuy rằng Tần Mục biết loại tình huống này của hắn vẫn có, nhưng bị vợ của mình nói thẳng ra miệng, thật sự là làm hoảng sợ.

- Bị nói trúng tâm sự, sợ hãi?

Hàn Tuyết Lăng nhắm mắt lại, nắm lấy bàn tay hắn, tự vuốt lên mặt mình:

- Vốn em cảm thấy cuộc đời này không muốn kết hôn, tối đa chỉ là trên danh nghĩa, nhưng không nghĩ tới cuối cùng tự mình lâm vào.

Nàng lại hôn lên lòng bàn tay hắn, tiếp tục nói:

- Em cảm thấy được anh cố ý đến tra tấn em đi, anh nói lúc ấy ở Nam Phi, nếu anh không đến thì thật tốt, em trải qua kiếp sống quân lữ của mình, anh đi bụi hoa phong lưu của anh, làm sao giống như bây giờ.

- Thật xin lỗi.

Tần Mục chỉ có thể nói như vậy, giải thích có ích lợi gì, đã tạo thành sự thật.

Hàn Tuyết Lăng xì một tiếng khinh thường, không thèm nói tiếp, hai người lẳng lặng nhìn bầu trời đêm, hai trái tim đã kề cận vô cùng chặt chẽ.

Ngày Tần Mục rời khỏi thủ đô, hắn không để người đi tiễn, chỉ ngồi taxi đến thẳng sân bay. Chuyện trong thủ đô đã dàn xếp tốt đẹp, hắn xem như nhẹ nhàng mà đi.

Trong hành lý của hắn chỉ có hai quyển sách thật dày, là giới thiệu về thành phố Châu Nghiễm. Bên trong có bản đồ chi tiết về thành thị, còn có những chuyện trọng đại từng phát sinh trong lịch sử. Nếu muốn dung nhập một tòa thành thị, đầu tiên phải đem chính mình biến thành người địa phương sinh trưởng nơi đó, mang theo cảm thán thưởng thức tòa thành thị kia, như vậy mới có thể chân chính hiểu biết nắm giữ lấy nó.

Mỗi lần Tần Mục đến một nơi đảm nhiệm chức vụ, vẫn luôn thói quen giải thích lịch sử địa phương. Hắn vẫn cho rằng người quên lịch sử là sỉ nhục, đồng dạng người nhớ kỹ lịch sử có thể dùng nó mà sử dụng tài nguyên.

Ngay cả lúc máy bay cất cánh Tần Mục cũng không phát hiện, đem toàn bộ tâm thần tập trung vào quyển sách trong tay. Sau khi máy bay cất cánh vững vàng, các tiếp viên hàng không bắt đầu đưa thực vật cùng thức uống.

- Tiên sinh, chào ngài, cần thực vật cùng thức uống gì không?

Một thanh âm quen thuộc cắt đứt nghiên cứu của Tần Mục, hắn có chút mờ mịt ngẩng đầu, lại nhìn thấy nốt ruồi mỹ nhân quen thuộc.

- A?

Mộ Băng Đồng kinh ngạc phát ra tiếng hô nhỏ, vội vàng che miệng, không thể tin được nhìn Tần Mục. Tần Mục mỉm cười gật đầu, thấp giọng nói:

- Tôi lại cần đi kinh doanh, thật sự là mạng khổ thôi.

Những lời này làm Mộ Băng Đồng nhớ tới thời gian hai người nhận thức, nàng từng nói lời này với Tần Mục. Nhoáng qua vài năm, hai người gặp lại trên máy bay, nàng vẫn là một tiếp viên hàng không xinh đẹp, mà hắn đã thay đổi, không còn là một thanh niên quê mùa, mà đã là một quan chức khí vũ hiên ngang.

Mộ Băng Đồng nhìn quanh, phát hiện không ai chú ý bọn họ, cúi người hạ giọng hỏi:

- Lần này anh đi đâu?

- Châu Nghiễm.

Tần Mục nghi hoặc hỏi:

- Chuyến bay này không phải đi Châu Nghiễm hay sao?

Mộ Băng Đồng thầm mắng mình một câu, vì sao vừa thấy Tần Mục thì nhịp tim đập nhanh như vậy? Nàng vội vàng ổn định tâm thần, dùng thanh âm dịu dàng hỏi:

- Tiên sinh, ngài cần thực vật cùng thức uống nào?

Nhìn theo bóng lưng Tần Mục rời đi, Mộ Băng Đồng ngây ngẩn đứng yên ngay cửa ra máy bay.

Ra sân bay, Lưu Đại Hữu cùng Trương Thúy đã chờ bên ngoài, trải qua một năm không gặp, ba người lần nữa tụ họp chung một chỗ. Thiết tam giác từ huyện Tây Bình cùng đi ra bây giờ gặp lại, tất nhiên là có thật nhiều chuyện muốn nói với nhau.

Lưu Đại Hữu tự mình lái xe, Tần Mục ngồi ở ghế lái phụ, Trương Thúy ngồi phía sau. Tần Mục cần đến thành phố báo trình diện, đến bên bộ môn nhân sự làm thủ tục, sau đó là có thể danh chính ngôn thuận đến khu khai phát. Về phần cán bộ lãnh đạo thành phố, trong lúc đến trình diện hắn chỉ có thể bái phỏng bí thư thành ủy cùng chủ tịch thành phố một chút, những lãnh đạo thượng cấp trực thuộc của khu khai phát, hắn cần đến chào hỏi cũng là chuyện rất bình thường

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.