- Em là một cô gái tốt, anh không muốn cản trở em.
Hắn lấy lý do xa xưa nhất.
- Hai, em chỉ muốn tìm người dựa vào, tìm người tâm sự, dù người đó có
bao nhiêu phụ nữ, chỉ cần nhớ đến em và nói chuyện với em khi em cô đơn, vậy là được rồi, em không yêu cầu nhiều, thật không cần nhiều.
Cô không ngờ hắn lại nói những lời miễn cưỡng như vậy với mình. Như vậy cũng là từ chối rồi.
Hắn lắc đầu, đặt tay lên vai cô, nhìn thẳng vào mắt cô, chân thành nói:
- Anh nói em là cô gái tốt nhất, em sẽ tìm được một người em yêu và yêu
em, hạnh phúc sống bên nhau. Anh thực sự không hợp với em.
Ngô Cúc cắn chặt môi, không nói lời nào nhìn qua Tần Mục.
Hắn cười gượng, ý định đi tiểu khi nãy đã tiêu tan. Hắn nhún vai nói:
- Em nghe anh nói, có lời nào em chờ anh đi vệ sinh xong được không?
Nghe hắn nói vậy, cô nhìn xung quang, không thấy ai, liền hỏi hắn đầy oán hận:
- Tần Mục, em hỏi anh một câu, anh có thích em không?
Hăn gật đầu nói:
- Nếu không có nguyên nhân nào khác, có thể sống chung với em là chuyện anh rất mong muốn.
- Nguyên nhân đặc biệt sao?
Cô nghi ngờ hỏi.
- Anh không thể nói rõ, cũng không muốn giải thích.
Dù ở quan trường hắn rất có tài, nhưng trong chuyện nam nữ lại không thể.
Cô lắc đầu nói:
- Được rồi, em tin anh. nhưng anh nhớ kỹ những lời này, ngày nào anh còn chưa kết hôn, em sẽ chỉ để ý anh. Dù canh có kết hôn, em cũng không để ý nếu làm tình nhân của anh. hứ, thời gian qua bị người ta hiểu nhầm còn
ít sao?
Nói xong không nghe xem Tần Mục còn muốn nói gì nữa không, cô liền quay người, bước đi.
Đến lúc hắn không nhìn thấy, cô quay người, hai hàng nước mắt chảy xuống gò má.
Quay lại bản rượu, cả hai người ít nhiều đều có chút không tự nhiên.
Thời gian nói chuyện giữa Bạch Quang Lượng và Vương Trường Canh đã hết,
có thể nhận ra Bạch Quang Lượng rất vui, mượn rượu nói với Tần Mục:
- Tiểu Tần à, cậu xem cậu, còn trẻ như vậy, rất nhiều người nhớ cậu, bà
chủ Ngô cũng hao tổn tâm trí giới thiệu cho cậu. Vừa hay tôi cũng có một người bà con cũng xem trọng cậu, khi nào thì cho lãnh đạo thắt dây tơ
hồng cho cậu?
Trong đêm, nhà Bí thư huyện ủy Qúy Thu sáng choang.
Bí thư Qúy xem tập hồ sơ nhân sự trong tay, nhăm mày, chén trà trên bàn
đã không còn khói bốc lên, trở thành chén trà nguội lạnh.
Bí thư Ban Kỷ Luật Thanh Tra, Khổng Kiến Quốc ngồi đối diện Bí thư Qúy, ngẩn người nhìn chén trà, cũng không biết đang nghĩ gì.
Cuối cùng, Qúy Thu chậm rãi đặt hồ sơ lên trên bàn, khẽ thở dài.
- Bí thư.
Khổng Kiến Quốc thấy Qúy Thu xem xong, vội đặt chén trà xuống, hỏi.
- Khó đấy, có chút khó khắn.
Qúy Thu vỗ vỗ gáy mình, nói với thân tín của mình:
- Không có chút thú vị gì cả, trước đây lại trầm mặc ít nói. Tên Tần mục này như trong khe đá chui ra.
Nói xong ông cười bí hiểm.
Khổng Kiến Quốc nói:
- Tên Tần Mục này, Bạch chủ tịch rất coi trọng.
Ông gật đầu nói:
- Đồng chí Tần Mục này, dù trẻ tuổi, nhưng lại rất nhiệt tình, quyết
đoán. Kiến Quốc à, chúng ta già rồi, sau này vẫn là cần những người trẻ
tuổi này xông pha.
Khổng Kiến Quyết liền cân nhắc ý trong lời ông.
Đúng lúc này, có tiếng mở cửa, tiếp đó là tiếng cười vui vẻ cau đôi nam nữ, Khổng Kiến Quốc nhìn sắc mặt Quý Thu nói:
- Bí thư, như vậy đi, hồ sơ của Tần Mục chúng ta sẽ nghiên cứu sau.
Quý Thu gật đầu, nói đầy ẩn ý:
- Người trẻ dễ bị mấy viên kẹo ngọt ăn mòn. Lãnh đạo chúng ta cần nêu
gương tốt, thường xuyên để ý bọn họ, tránh họ đi sai đường.
Khổng Kiến Quốc đồng ý, cúi người chào Quý Thu và ra về.
Quý Thu đứng dậy tiễn Khổng Kiến Quốc, Khổng Kiến Quốc luôn miệng nói Quý Thu dừng bước, rồi rời khỏi Qúy gia.
- Chí Cương, mày vào đây cho tao.
Y vừa đi, vẻ văn vẻ của ông đã không còn, xông thẳng vào phòng Qúy Chí Cương quát lớn:
- Cả ngày chỉ mang những người không ra gì về, tao thật mất mặt.
30/04/1990, ngày này là ngày đáng nhớ đối với người dân huyện Tây Sơn.
Dưới sự lãnh đạo của vị trưởng thôn trẻ tuổi, Tần Mục, thôn Tây Sơn,
thôn khó khắn nhất không chỉ khai phá đất đai và dốc sức làm việc, cuối
cùng đã nghênh đón các đại biểu khảo sát từ vùng duyên hải Quảng Châu,
đưa hàng hóa từ núi rừng chuyển đến thành phố duyên hải.
Huyện rất coi trọng lần đến đây của đoàn khảo sát. Chủ tịch huyện Bạch
Quang Lượng và Phó chủ tịch huyện Vương Trường Canh dẫn đầu đoàn đại
tiếp đón đoàn khảo sát. Chủ tịch huyện nói chuyện chính, khẳng định
huyện Tây Sơn sẽ xóa bỏ rào cản, biểu dương các cán bộ như Hồ Lão Tứ,
Tần Mục và nói chuyện thân mật cùng đoàn khảo sát.
Sau đó, Bạch Quang Lượng đặt tiệc rượu tiếp đón tại quán rượu Phú Qúy
môn. Tần Mục là nửa nhân vật chính không thấy tung tích đâu, vì khi Chu
Tiểu Mai hỏi về bà ngoại, hắn không thể giấu được nữa, nói cho cô biết
bà đã qua đời gần tháng rồi
Lúc này mắt Chu Tiểu Mai đỏ lên, tay che miệng, khóc không nên lời. Hắn
không còn cách nào khác, đành tìm Quách Tự Tại xin nghỉ. Biết chuyện, y
liền cho hai người về.
Tần Mục lần đầu lái xe Jeep, không quen, lái xiêu vẹo. Đến tận khi ra khỏi huyện, mới có thể ổn định.
Hôm nay Chu Tiểu Mai mặc áo len hồng bó sát người, trên cổ có tua tua,
mang dáng dấp của cô gái thành thị. Phía dưới mặc quần bò chật, lộ rõ
các đường cong. màu đen viền áo kết hợp với màu xám của dây áo ngực,
khiến toàn thân cô tràn ngập hơi thở thanh xuân.
Nhưng quả phụ trẻ ngồi buồn rầu trên xe, hai mắt nhỏ lệ.
Hắn nhìn sang thấy bộ dạng xuân tàn hoa rụng của Chu Tiểu Mai, không đành lòng, liền rút khăn tay, đưa cho cô.
- Cám ơn.
Cô nói khách khí, lấy khăn tay che mặt một lát, rồi thở mạnh, khẽ nói:
- Bà ngoại tôi ra đi có đau đớn không?
Hắn vừa nhìn đường, vừa đáp:
- Bà ra đi rất nhẹ nhõm, cả đời bà đã vất vả rồi, cuối cùng cũng đã được nghỉ ngơi.
Cô gật đầu, lại hỏi:
- Ra cửa thế nào?
- Tôi đưa.
Hắn đáp.
Cô mím môi, nghiêng đầu nhìn hắn, lại rơi nước mắt.
- Mọi chuyện đã qua rồi, cô đừng quá đau lòng. Mau lau nước mắt đi, thấy cô như vậy, tôi sợ xảy ra chuyện. Giấy phép lái xe của tôi còn chưa lấy được.
Lòng hắn buồn bã, khuyên cô.
Chu Tiểu Mai không lau nước mắt, tiếp tục nhìn hắn, đúng lúc hắn lái xe
loạng choạng, cô nghiêng người, đặt đôi môi đỏ mọng lên má hắn.
Xe lượn trên đường thành hình chữ S, hắn sợ hết hồn nói:
- Đừng làm liều.
Mặt Chu Tiểu Mai đỏ lên, khẽ nói:
- Cảm ơn anh.
Hắn rung động, biết lúc này không phải lúc nói chuyện khác với cô, khẽ lắc đầu nói:
- Đừng nói vậy, chị Tiểu Mai.
Trong xe nhất thời yên tĩnh hẳn, có không khí ấm áp trong đó.
Hắn lái xe ngày càng thuần thục, bắt đầu phi như bay, cô mở to mắt:
- Tần Mục, anh học lái xe từ khi nào vậy, lại lái rất nhanh nữa, lúc nào dạy tôi đây?
Không còn không khí bi thương, cô cũng chỉ là cô gái 21 tuổi. khi ở
Quảng Châu, ngày nào cô cũng thấy dòng xe qua lại, khiến cô rất ngưỡng
mộ. Nay lại thấy hắn lái xe không tồi, liền bỏ đi sự rụt rè trong lòng,
xin học hỏi.