Thanh Quan

Chương 495: Chương 495: Biểu diễn song hoàng làm người khó chịu. (2)​




Phòng Trung Hoa đã đem sự tình bày lên mặt bàn, hiện tại chẳng khác gì đâm lao phải theo lao. Nếu hắn bảo hộ Hồ Nguyên Minh, trong pháp lý thật không thể nào nói nổi, nhưng nếu xử lý Hồ Nguyên Minh, trên tỉnh tạo nên tử địch, lúc này hắn mới hiểu được bằng vào thân phận của mình nhúng tay vào chuyện này đúng là chuyện bé xé ra to, đem mình ép lên tường, không khỏi đưa mắt ra dấu cho Diệp Thạch Lỗi.

Diệp Thạch Lỗi cũng không phải thượng cấp trực thuộc của những người ở đây, lúc này nên đi ra dàn xếp, chuyện này là có thể bỏ qua. Nhưng nếu như vậy muốn mượn Hồ Nguyên Minh phiền nhiễu Lý Trung Nguyên xem như hoàn toàn mắc cạn, điều này làm trong lòng hắn thật sự không thoải mái, sự tình không phát triển được như trong lòng hắn đã nghĩ.

- Ha ha, nếu Lý bí thư đã không truy cứu, Lưu cục trưởng, ý tứ của anh đây?

Diệp Thạch Lỗi cố nén ghê tởm nhìn Lưu Đại Hữu mỉm cười nói.

- Tôi không ý kiến, nghe lãnh đạo an bài.

Lưu Đại Hữu ngay thẳng nói, giống như không một chút tâm cơ, hắn lại nhắc thêm một lần cách nhìn của chính mình:

- Lý bí thư, bên cục công an huyện Lan Trữ ông nên nắm chặt một chút ah. Hồ khu trưởng là cán bộ khu khai phát, vậy thì không có gì, nhưng nếu gặp phải địch nhân bên ngoài, chúng ta tổn thất sẽ lớn.

Hồ Nguyên Minh cảm giác trên mặt mình bị hung hăng đánh một cái tát, trực tiếp đánh đồng hắn với địch nhân bên ngoài, Lưu Đại Hữu đúng là hỗn đản.

Phòng Trung Hoa cùng Diệp Thạch Lỗi nhìn nhau, làm sao không biết đây là Lưu Đại Hữu cùng Lý Trung Hoa diễn song hoàng, chỉ cần một câu của Phòng Trung Hoa, chỉnh đốn đội ngũ công an Lan Trữ, như vậy ngành chấp pháp của Lan Trữ sẽ bị Lý Trung Nguyên nắm vững trong tay, nhất thời không còn xuất hiện lỗ hổng phe phái nào nữa.

Nhưng mệnh lệnh này Phòng Trung Hoa không thể không đưa xuống, lúc này hắn mới xem như hiểu được, cán bộ cơ sở nếu muốn làm cho thượng tầng ăn quắt, không phải là không thể nào, nếu thời gian cùng tình huống cùng nhau phối hợp hoàn chỉnh, chẳng những Phòng Trung Hoa không thể đả kích Lý Trung Nguyên hay Lưu Đại Hữu, thậm chí còn phải giữ gìn bọn họ, đối với họ phải bật đèn xanh, thật sự là phi thường uất ức.

Sau khi hạ lệnh cho Lý Trung Nguyên, Phòng Trung Hoa lại có cảm giác mệt mỏi, dựa vào lưng ghế, châm điếu thuốc. Diệp Thạch Lỗi cũng cảm thấy khó chịu, nhìn Lý Trung Nguyên cùng Lưu Đại Hữu cảm thấy chướng mắt, làm bộ như vô tình nói:

- Lý bí thư, sự tình đã giải quyết xong. Vừa rồi nghe ông nói bên khu khai phát có chút việc, ông có thể đi xử lý, huyện Lan Trữ còn nhờ ông dẫn dắt đâu.

Những lời này của Diệp Thạch Lỗi mang theo vẻ châm chọc, Lý Trung Nguyên làm sao nghe không hiểu ý tứ của hắn, nhìn qua Phòng Trung Hoa xin chỉ thị:

- Chuyện xảy ra bên khu khai phát có chút lớn, tôi muốn xin chỉ thị Phòng bí thư, có phải nên để Lưu phó cục cùng đi một chuyến?

Phòng Trung Hoa cả kinh, gắt gao trừng mắt nhìn Lý Trung Nguyên hỏi:

- Lý bí thư, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

Lý Trung Nguyên khó xử nhìn Hồ Nguyên Minh, cắn chặt răng nói:

- Có một số thương nhân nước ngoài bên khu khai phát ngăn ở cổng lớn, muốn gặp người của huyện ủy nói chuyện, nếu hôm nay không có câu trả lời với họ, họ nói thà rằng trả tiền bồi thường vi ước cũng phải triệt đầu tư.

- Cái gì?

Phòng Trung Hoa đột nhiên đứng lên, khu khai phát là hạng mục lớn mà trong tỉnh cũng phi thường chú ý, ngay cả thủ đô cũng đưa xuống một ít chính sách ưu đãi, là hạng mục trọng yếu nhất của Đằng Long. Hiện tại thương nhân nước ngoài trong khu khai phát tập thể kháng nghị, làm trong lòng Phòng Trung Hoa bối rối, chỉ vào mặt Lý Trung Nguyên mắng:

- Lý Trung Nguyên, bí thư huyện ủy như ông làm việc kiểu gì không biết, vì sao lại xảy ra chuyện lớn như vậy?

Sắc mặt Hồ Nguyên Minh trắng bệch, hắn thật không ngờ bên khu khai phát lại xảy ra chuyện này. Hắn đưa mắt nhìn Lý Trung Nguyên như khẩn cầu, nhưng Lý Trung Nguyên không hề nhìn hắn.

Tần Mục đã thông báo, nếu muốn động phải động thật hoàn toàn, chỉ phải đem đối phương đánh cho hoàn toàn tàn phế mới có thể phòng ngừa hắn đông sơn tái khởi nhảy dựng trở lại cắn ngược mình. Người trong quan trường ai cũng hiểu được điều này, cho nên Lý Trung Nguyên cắn chặt răng, âm sắc rõ ràng nói:

- Chuyện khu khai phát vẫn một mực nắm trong tay Hồ khu trưởng, huyện ủy Lan Trữ vốn không hề nhúng tay vào chuyện bên đó!

Hạ Chân không động, nếu Tần Mục phải đi nhắc nhở hắn thì chẳng khác gì rơi vào yếu thế. Nhưng Tần Mục đã có cam đoan với Doãn Chiếu Cơ, chuyện này nhất định phải thi hành.

Đang trong lúc Tần Mục tự hỏi làm sao nói với Hạ Chân chuyện hợp tác với đoàn đại biểu Triều Tiên, di động chợt vang lên. Tần Mục vừa nhìn màn hình, trái tim chợt nhảy mạnh, là số điện thoại của Hạ Uyển Nhi.

- Tiểu Tần ah, mấy ngày nay ngồi không yên đi?

Tần Mục đón nghe điện thoại liền truyền ra tiếng cười của Hạ Chân. Lão gia hỏa kia đã sớm nhìn ra ý tưởng của Tần Mục, nhưng vẫn cố tình vững vàng như vậy, làm cho Tần Mục nhất thời cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.

Hạ Chân cũng có nỗi khổ không muốn người biết, đối với chuyện Tần Mục đề nghị hắn chẳng những động tâm, còn là phi thường khẩn cấp. Nhưng trong chuyện này hắn nhất định phải gác lên cái giá, hắn chờ được, nhưng Tần Mục thì không. Chỉ cần hắn nói chuyện trong thời điểm mấu chốt, vừa không lộ vẻ đột ngột, cũng làm quan hệ của hai người thoáng gần hơn một chút.

Đây là đạo khống chế thủ hạ của Hạ Chân. Đứng trên vị trí cao tầng, không phải luôn cao cao tại thượng, mang theo tư tưởng quan liêu quan bản vị với cấp dưới, đối với quan chức có tài năng có ý tưởng tiền cảnh, hắn phải chuẩn bị sẵn sàng để mượn sức.

Tần Mục nháy mắt hiểu được ý tưởng của Hạ Chân, nhưng đối với chiêu thức ấy của lão gia hỏa kia, bản thân Tần Mục cũng không mâu thuẫn. Trong trung ương có nhân mạch tốt, tuy rằng Tần Mục là đời thứ ba của Tần hệ, nhưng trợ lực trong quan trường thật quá ít, hắn tuyệt đối không để ý ghi thêm tên Hạ Chân vào trong mạng lưới quan hệ nhân mạch của chính mình.

Tần Mục chỉ ngượng ngùng mỉm cười, không trả lời câu hỏi giống như vui đùa của Hạ Chân. Hạ Chân cười một tiếng, nói:

- Tiểu Tần, tôi nghe nói đại biểu Triều Tiên đã đến Lan Trữ, tôi vừa lúc muốn đi qua khu khai phát nhìn xem, nói chuyện với thương nhân nước ngoài về tình huống internet của họ, cậu có nguyện ý làm người dẫn đầu tích cực hay không ah?

Tần Mục không ngớt lời đáp ứng, hỏi thăm vị trí hiện tại của Hạ Chân, sau đó tự mình lái xe đi tới đón. Thoạt nhìn Hạ Chân đã tiếp nhận ý kiến của Tần Mục, đã lặng yên đi Thanh Thao, cho nên khi Tần Mục đi nghênh đón hai cha con Hạ Chân, cùng nhau đi thẳng tới khu khai phát Lan Trữ.

Diệp Thạch Bình chứng kiến Tần Mục rời khỏi huyện ủy, thở dài một hơi, gọi điện cho Diệp Thạch Lỗi, lại nghe được chuyện của Hồ Nguyên Minh, cả kinh rơi cả điện thoại xuống đất.

- Thật quá khó khăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.