Bạch Nhược Hàm hừ một tiếng, phi thường khinh thường mắt trợn trắng, nói ra:
- Chút việc này này không làm con sốt ruột, con đi tìm Tần Mục.
Tục ngữ nói là phúc thì không phải là họa, là họa tránh không khỏi, Bạch Nhược Hàm nhìn Bạch Quang Lượng sau đó rời đi.
Bạch Nhược Hàm đuổi theo Tần Mục, nói:
- Em mang anh đi nơi này.
Tần Mục cũng không cự tuyệt, Bạch Nhược Hàm lập tức dẫn Tần Mục đi bộ.
Trên đường Tần Mục nhận được điện thoại của Tần Nguyệt Sơn. Từ khi rèn
luyện ở Quảng khu Châu Phổ, Tần Nguyệt Sơn quan sát tỉ mỉ, giỏi về nghe
ngóng tin tức, tìm kiếm người thì càng ngày càng tinh thâm, Tần Mục dẫn
hắn đi có ba ý tứ, một là kiếm chế cha con Phương gia, hai là thủ hạ của hắn không đủ, ba là năng lực của Tần Nguyệt Sơn cũng không tệ, mà điển
hình một khi đã quy tâm thì khó thay đổi, đây là đại tướng không tồi.
- Chủ tịch, tôi đã nghe rõ ràng, chuyện tai nạn hôm nay và bạn của ngài bị nện xe là thủ bút của một người.
Tần Mục nhất thời hứng thú, hỏi:
- Là ai kiêu ngạo như vậy, ngay cả mặt mũi phó chủ tịch cũng không cho? Không nên nện xe bên đường a, đó là đánh mặt của tôi.
Tần Nguyệt Sơn nhỏ giọng nói cái tên, con mắt Tần Mục lập tức sáng lên, cười to nói:
- Vừa vặn, tôi đang định tìm hắn, hắn đã đưa tới cửa, rất tốt.
Tần Mục nói lời cao thâm mạt trắc, nhưng Tần Nguyệt Sơn ở bên cạnh hắn
lâu, tự nhiên biết rõ Tần Mục nói có ý gì, không thể nghi ngờ là chuẩn
bị nặng tay với người nọ. Cho nên Tần Nguyệt Sơn thấp giọng hỏi:
- Chủ tịch, tôi nên làm gì?
Tần Mục nhàn nhạt nói ra:
- Đi dân chúng là trên hết.
Hắn cũng không có quá nhiều nhắc nhở, nhìn qua Bạch Nhược Hàm nghi hoặc, nàng không ngừng nhìn qua Tần Mục. Tần Mục mỉm cười, cúp điện thoại sau đó hỏi.
- Sắp tới chưa? Sớm biết xa như vậy nên đi xe đi.
Bạch Nhược Hàm chậm rãi lắc đầu:
- Chỗ đó sắp tới rồi, trên đường gồ ghề, rất khó đi.
Bạch Nhược Hàm nói lời này là Uy Bình quảng cáo kiến thiết rùm ben,
nhưng mà thôn trấn chung quanh chưa có gì cả, đây quả thực là chuyện
không nghĩ nổi. Tần Mục không phải người ngu, Bạch Nhược Hàm có đôi khi
bướng bỉnh, nhưng bướng bỉnh mang theo tâm tư mẫn cảm. Với tư cách một
bác sĩ, Bạch Nhược Hàm rất xứng chức, cũng tận tâm, nếu không cũng không ở Cửu Giang mạo hiểm mưa bão đi tới cứu người. Hôm nay Tần Mục ở Uy
Bình hô phong hoán vũ, Bạch Nhược Hàm nếu không thừa cơ nói giúp, vậy
không phải là Bạch Nhược Hàm.
Tần Mục cao thâm mạt trắc cười đứng dậy. Bạch Nhược Hàm nhân cơ hội cáo
trạng với phó chủ tịch, Tần Mục cảm giác không phải đang mở ra lổ hỏng
của Uy Bình. Bạch Quang Lượng ngồi trên cao, rất nhiều địa phương dùng
tâm tư của quan chức thị ủy suy nghĩ, mà Bạch Nhược Hàm suy nghĩ cho
bình dân. Đi trên đường gập ghềnh, Tần Mục trong lòng có chuẩn bị tốt,
nhưng lại không có nghĩ tới chính thức nhìn thấy cảnh hoang tàn trước
mắt thì đột nhiên sinh ra ảo giác giống như nơi này vừa bị ném bom,
phòng ở thì tường vách tàn tạ, mấy công trình lớn đã ngừng xây, mấy công nhân tụ cùng một chỗ, đang đánh bài.
Bạch Nhược Hàm rất quen thuộc nơi này, mang theo Tần Mục đi qua một nơi. Vừa đi Bạch Nhược Hàm vừa giải thích với Tần Mục:
- Tề bác gái những năm này trôi qua rất khổ, chồng tê liệt hai chân con
thì si ngốc, anh là phó chủ tịch, có phải nên làm chút việc hay không,
giúp Tề bác gãi kiếm chút tiền bồi thường một vạn đồng với gia đình này
chẳng đủ mua nơi ở đâu.
Tần Mục trên trán nổi gân xanh, sau đó lại lặng yên giảm đi, nhẹ nhàng trả lời:
- Trước đi nhìn kỹ hẵn nói.
Một vạn đồng với người ở ngoại ô mà nói là một cái giá quá lớn. Tuy bây
giờ giá đất chưa cao, nhưng mà nâng giá là chuyện sớm muộn. Tần Mục phi
thường chắc chắc dọn những khu ổ chuột này đi, ai ăn được nơi này chắc
chắn sẽ giàu to, tại sao không chọn thua mua đất giá rẻ chứ? Xem tình
huống bây giờ, Bạch Nhược Hàm không phải xuất đầu vì Tề bác gái, mà là
cáo trạng cho bình dân.
- Em đấy, lại gây phiền toái cho anh.
Mặc dù Tần Mục trong nội tâm có suy nghĩ, cũng không dễ dàng cho Bạch
Nhược Hàm hiểu. Bằng không bằng tâm tư của Bạch Nhược Hàm còn không phải sớm thổ lộ để cho người khác có đề phòng? Hắn chỉ tận lực bảo trì bình
tĩnh, ngược lại dùng giọng điệu trách cứ Bạch Nhược Hàm.
Bạch Nhược Hàm nói:
- Em biết ngay con đường này sẽ thông với anh thôi. Cha em nói chuyện Uy Bình hắn mặc kệ, nhưng mà người khác chọc thì cha cũng không vui. Cho
nên lén lút nói cho em biết, chuyện này muốn giải quyết trừ Tần phó chủ
tịch, người khác thì không có biện pháp.
Tần Mục đau đầu xoa xoa huyệt Thái Dương, bất đắc dĩ nói ra:
- Đó là Bạch bí thư cất nhắc anh, anh vừa tới Uy Bình thôi.
- Lừa gạt quỷ a.
Bạch Nhược Hàm nhếch miệng, đáy lòng tươi cười không ai đóan ra, sau đó liền phong khinh vân đạm phật nói với Tần Mục:
- Có ít người, có một số việc là vĩnh viễn không cải biến. Tần Mục,
người như anh cho dù luồn cúi, trong nội tâm cũng nghĩ cho dân chúng.
Không thể ngờ mười năm không gặp nhưng người hiểu hắn nhất vẫn là nữ
nhân yêu hắn. Trong lòng Tần Mục xúc động, sau đó phi thường thanh đạm
che dấu đi:
- Có thể được em khen, đây là chuyện thành công nhất đời của anh.
- Quan càng làm càng lớn, không thể ngờ càng ngày càng láu cá.
Bạch Nhược Hàm cao thấp bất bình, trong lòng lại hỏi:
- Cô ấy tốt chứ?
Tần Mục hiểu nàng hỏi là Hàn Tuyết Lăng, nhưng chuyện này không tốt trả
ời. Nam nhân thông minh thì thời điểm này sẽ nịnh nọt Bạch Nhược Hàm,
nhưng mà Tần Mục thì nhìn chung quanh, chỉ vào một gian phòng:
- Nhà này của ai? Vì sao không thấy có người nấu cơm?
Bạch Nhược Hàm cười lên, trợn mắt nhìn Tần Mục, thấp giọng nói ra:
- Anh đấy, không biết hống người ta, chỉ biết chuyển di chủ đề. Cũng
không biết vì cái gì, hết lần này tới lần khác em lại ưa thích, không
thể quên được.
Nàng cũng không đợi Tần Mục tỏ vẻ, chuyển lời trả lời Tần Mục:
- Đây là nhà của lão Trương, vốn hắn cũng bàn tốt chuyện bồi thường rồi, nhưng thời điểm phá bỏ dỡ nhà đi nơi khác, con dâu hắn dọn nhà chậm trễ nên đốc công trực tiếp ra lệnh phá tường, con dâu lão Trương bị chôn
dưới đống tường đó, hai chân bị gãy phải phẫu thuật. Nhưng mà người khu
khai phát không thừa nhận sai lầm, chuyện này cứ như vậy bỏ qua.
Tần Mục con mắt nheo lại, nửa khép mang theo sắc bén, hắn nói:
- Không thể ngờ Uy Bình thời gian này quá nhiều chuyện xảy ra. Nhưng mà chuyện gì cũng cần chứng cớ.
Những lời này nói rõ rồi, Bạch Nhược Hàm cười hì hì. Tần Mục lập tức
hiểu đây là Bạch Nhược Hàm đang đào hố hắn nhảy vào, nếu như mình không
hỏi, Bạch Nhược Hàm sợ rằng cũng sẽ dẫn hắn tới chỗ đó.
- Em nha, quỷ tâm tư, thật sự là chuyên đối phó người thành thật như anh.
Tần Mục có chút tố khổ.
Bạch Nhược Hàm cười tủm tỉm móc trong túi tiền ra ít đồ, nhỏ giọng nói ra:
- Đây là hồng nhan tri kỷ ở nước ngoài của anh đưa cho em, dùng thứ này
quay phim rất thuận tiện. Em nói cho anh biết, trong tay của em có rất
nhiều chứng cớ khu khai phát cưỡng chế người trái phép, nhưng không biết phó chủ tịch như anh có đảm lượng va chạm không?