Thanh Quan

Chương 1095: Chương 1095: Bổ khuyết chỗ hở. (1)




Phương thức dùng con cờ bị bỏ quên nhất định phải cam chịu, trừ phi Tần Mục bởi vì một tiểu khoa trưởng mà muốn cùng mình hoàn toàn trở mặt.

Nghĩ tới đây Kế Đỉnh Thịnh cảm giác mình đã bắt được mạch đập của Văn Nhập Hải. Nếu hắn muốn nghe ngóng chuyện gì, vẫn thật dễ dàng, không uổng phí bao nhiêu thời gian hắn đã nhận được tin tức, trước đó vài ngày có người phát hiện Văn Nhập Hải mở tiệc chiêu đãi Lưu Đại Hữu, hình như từng hối lộ qua, điều này mới khiến cho Lưu Đại Hữu tiến cử hắn với Tần Mục, làm cho tên kia đi vào trong mắt Tần Mục.

Kế Đỉnh Thịnh hung hăng dụi tắt tàn thuốc, Tần Mục bất nhân, đừng trách hắn ác độ. Nghĩ đến đây Kế Đỉnh Thịnh liền bấm điện thoại của ban kỷ luật thanh tra.

Chạng vạng, Văn Nhập Hải mang theo một túi xách đen trở về nhà, Trương Á đã làm xong thức ăn. Hai người ngồi trong gian nhà trống trải ăn cơm xong, Văn Nhập Hải mở ra túi xách đen lấy ra hai vạn đưa cho Trương Á.

- Anh làm vậy là ý gì?

Trương Á cầm tiền, trong ánh mắt tràn ngập vẻ bị thương cùng ủy khuất:

- Đã nói tiền để anh quản, anh đem tiền cầm về cho em là ý gì chứ?

Như trời với đất, như trời với đất ah! Ngẫm lại cuộc hôn nhân ngày trước của mình, Hồ Anh quản lý tài chính gia đình quản tới mức dị thường nghiêm khắc, thúc ngựa cũng không đuổi kịp Trương Á. Trong lòng Văn Nhập Hải vô cùng cảm khái, vội vàng giải thích:

- Đừng, em đừng hiểu lầm anh.

Nói xong hắn đem chuyện mình từng tặng quà cho Lưu Đại Hữu nói ra.

- Nguyên lai khi đó anh thất thần như thế là vì chuyện này sao.

Trương Á nở nụ cười, cầm tiền trong tay nghi hoặc hỏi:

- Nhưng đây là chuyện gì xảy ra, Lưu đại đội không nhận sao?

Văn Nhập Hải thần bí khoát tay, vẻ mặt ý cười nói:

- Anh làm thành một đại sự, có muốn biết hay không?

Trương Á bị thái độ thần bí của hắn làm mờ mịt, ngây thơ nhìn hắn. Hắn kề sát tai nàng, nhỏ giọng nói:

- Tiểu Á, anh đã bắt tên tiểu tử Hồ Bân vào trại tạm giam rồi. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, tiểu tử kia cũng bị phán mười năm tám năm, em chịu ủy khuất, anh giúp em phát tiết.

Trương Á nhất thời giật mình, sắc mặt mừng như điên nhìn hắn. Văn Nhập Hải bị ánh mắt sùng bái của nàng kích thích cười to không ngừng, bế bổng nàng đi vào phòng tắm, toàn thân đầy động lực không thể ức chế, điên cuồng hô lớn:

- Lão bà, đi tắm uyên ương với anh!

Trương Á ôm chặt hắn kêu to không chịu vào, ngay lúc hai người còn đang giằng co, chuông cửa vang lên, Trương Á vội vàng tuột xuống đất, sửa sang lại quần áo mới đi ra mở cửa.

Ngoài cửa là một người đàn ông chừng năm mươi quần áo chỉnh tề, vẻ mặt nghi hoặc dò hỏi:

- Xin hỏi nơi này là nhà của Văn Nhập Hải Văn khoa trưởng phải không?

Văn Nhập Hải nghe thanh âm có chút quen thuộc, đứng trong phòng khách hỏi:

- Ai vậy? Vào nhà nói chuyện.

- Văn khoa trưởng, tôi là Tạ Đông Tài, chúng ta từng nói chuyện điện thoại.

Người kia nở nụ cười lấy lòng, gật đầu chào Trương Á.

Văn Nhập Hải chợt nhớ tới người này, trả thù thành công khiến tâm tình hắn thật tốt, đứng lên đi ra cửa nói:

- Bạn cũ, em đi châm trà.

Chờ Tạ Đông Tài vào nhà, hắn mới giới thiệu:

- Vị hôn thê của tôi, nhân viên cục cán bộ.

Tạ Văn Tài hàn huyên cùng Văn Nhập Hải vài câu, sau khi đi vào nhà mới phát hiện trong nhà hoàn toàn trống trải, ngoại trừ bàn dùng cơm cùng hai ghế dựa cũ nát cơ hồ không nhìn thấy bất kỳ đồ dùng trong nhà nào, giống như vừa bị ăn cướp đột nhập cướp đi sạch sẽ. Trong nhà một khoa trưởng thực quyền không ngờ lại có cảnh tượng này, Tạ Đông Tài không khỏi phát ra tiếng than thở:

- Khoa trưởng thanh liêm thật sự làm người kính nể ah.

Câu tán thưởng tự đáy lòng này làm cho Văn Nhập Hải vô cùng xấu hổ, vừa mới giải quyết Hồ Bân, phỏng chừng trong nhà cần thương thảo một phen mới có thể mua đầy đủ đồ dùng trong nhà trở về, nhưng sao vào trong miệng Tạ Đông Tài lại có lời đánh giá thế này? Trong đầu hắn nhất thời hiện ra ý nghĩ, vội vàng gác sang một bên, cười tự giễu:

- Có thể ăn cơm có thể ngủ là được rồi.

Hôm nay Tạ Đông Tài đến đây chủ yếu muốn cảm tạ Văn Nhập Hải lộ ra tin tức cho mình hai ngày trước, nói trắng ra là tặng phí cảm kích. Nhưng khi hắn chứng kiến tình huống trong nhà Văn Nhập Hải, vật phẩm quý giá đặt trong túi không cách nào lấy ra. Ngay cả đồ dùng trong nhà mà người ta cũng tiết kiệm tới mức như vậy, rõ ràng là một quan thanh liêm, tuy rằng Tạ Đông Tài tin chắc không có quan chức nào không tham, nhưng bây giờ nếu lấy rat rang sức đây chẳng phải trần trụi làm Văn Nhập Hải khó kham? Lần này làm cho hắn phạm vào khó khăn, chẳng lẽ đi tới bái phỏng mà đi tay không sao? Vừa lúc này Trương Á bưng trà đi ra, Tạ Đông Tài vội vàng cảm tạ, làm bộ thản nhiên hỏi:

- Văn khoa trưởng, khi nào thì kết hôn, cho tôi một trương thiệp mời đi.

Văn Nhập Hải cười nói:

- Nhanh thôi, chúng tôi không có ý định đãi tiệc lớn, mời thân thích bạn bè ngồi một chút là được.

Hắn nói chuyện không chút để ý, nhưng nghe vào trong tai Tạ Đông Tài thì khác hẳn. Văn Nhập Hải không rõ ràng cự tuyệt hắn, nói rõ trong tụ họp “thân thích bạn bè” kia còn có thể có phần của hắn, đây chính là cơ duyên không nhỏ. Làm thương nhân tư doanh, giao tiếp được với nhân vật thực quyền cho dù đốt đèn lồng tìm kiếm cũng không thấy cơ hội. Lúc này hắn lấy ra hộp trang sức, lộ ra vòng cổ bằng vàng bên trong, cười nói:

- Lần đầu đến nhà, chút kính ý, cung chúc hai vị vĩnh kết đồng tâm!

Trương Á vừa nhìn thấy vòng cổ kia, cảm thấy thật thích. Trang sức mặc dù được làm từ vàng ròng, nhưng không lộ ra cảm giác dung tục, nhìn qua thật đẹp đẽ quý giá. Trương Á quyết tâm đi theo Văn Nhập Hải, nếu kết hôn cũng không có gì trên người, nhưng có người phụ nữ nào không thích trang sức, tay nàng chậm rãi giơ lên, muốn nhận lấy chiếc vòng cổ trong tay Tạ Đông Tài.

- Ba!

Bàn ăn phát ra một tiếng vang giòn, Văn Nhập Hải quát:

- Em dám lấy?

Tạ Đông Tài cùng Trương Á giật mình nhìn qua, chỉ thấy thần sắc Văn Nhập Hải xanh mét, đôi mắt nhìn chằm chằm Tạ Đông Tài như độc xà, khiến hắn không rét mà run. Văn Nhập Hải đặt tay lên bàn, chậm rãi đứng lên, dùng thanh âm thật đau lòng nói:

- Lão Tạ, ông đáp ứng tham gia hôn lễ của tôi, tôi thật cao hứng. Nhưng bây giờ ông đang làm gì, tâm tư đặt ở chuyện này, sao có thể làm tốt nghiệp vụ, sao có thể làm được thực thành?

Biểu tình Văn Nhập Hải không giống giả vờ, điều này làm Tạ Đông Tài có chút buồn bực, hắn đã đem chuyện tặng quà tìm lý do chính đáng, đánh bảng quảng cáo tặng lễ vật kết hôn, cho dù có người cử báo cũng không đặt tâm tư trong quà tặng hôn lễ. Hắn thật nghĩ không ra, vì sao biểu tình của Văn Nhập Hải lại giống như chỉ hận không thể lập tức đem mình làm thịt đây?

Không đợi Tạ Đông Tài nói gì, Văn Nhập Hải đã nói tiếp:

- Dùng nhiều tâm tư chuyên tâm nghiệp vụ mới là việc công ty các vị cần làm. Nói thật cho ông biết, nghiệp vụ này do tôi quản lý, ông cho tôi ấn tượng thật không tốt, thật không tốt, có lẽ sẽ làm ảnh hưởng phán đoán của tôi đối với công ty các ông.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.