- Mọi người phải cố gắng kiếm tiền, cố gắng cho thời gian trôi qua thật tốt, mọi người sinh hoạt tốt, tôi làm chủ tịch trấn mới an tâm, bằng không các đồng chí trong huyện đuổi tôi đi. Mọi người biết bọn họ nói gì không? Bọn họ sẽ nói Tần Mục tuổi trẻ người nhỏ, cho người trong trấn nhìn thấy chủ tịch trấn Miếu Trấn chỉ là kẻ vô tích sự, nếu anh và mọi người nhìn tôi thế thì sao tín nhiệm đảng được.
Người trong xe cười lớn, ô tô tiến vào nhà ga. Ô tô khách ở nông thôn xuống xe mới thu tiền, lái xe nói cái gì không muốn tiền của Tần Mục, sắc mặt Tần Mục trầm xuống, cẩn thận tỉ mỉ giao tiền ra, nói:
- Anh không cầm tiền không được, nhưng mà anh nghĩ nhiều, tôi cũng không thể không trả tiền.
Người chung quanh vây xem vỗ tay lên, người trong nhà ga nhìn qua không hiểu gì, nhìn qua bên này.
Lưu Đan xuống xe sau đó đi theo sau lưng Tần Mục đi ra ngoài, Tần Mục tốt như nhớ tới cái gì đó, đột nhiên dừng thân quay người lại, Lưu Đan cúi đầu buồn bực không nói cái gì, cũng không có ngẩng đầu nhìn qua, một đầu đâm vào ngực Tần Mục. Dáng người cao gầy của nàng đụng qua, Tần Mục cảm thấy miệng đau, trán của Lưu Đan vừa vặn đâm vào miệng của hắn, hàm răng và bờ môi đau đớn.
Nhìn thấy trên miệng của Tần Mục nhả ra vài ngụm nước bọt đầy máu, Lưu Đan hoảng hốt, vội vàng móc khăn tay trong túi ra lau cho Tần Mục.
Tần Mục cười khổ nói:
- Chuyện tốt, đây là chuyện tốt. Tới đây gặp tai hoạ, tôi an tâm nhiều. Trách không được đi ra ngoài mí mắt trái nhảy lên, thì ra là tôi ở chỗ này.
Lưu Đan cười rộ lên. Lần này cười lên, lại không có mang theo chút gánh nặng gì, đúng là xuân hoa rực rỡ, thẹn thùng đầy mặt.
Tần Mục đi ra cửa bến xe mới tách ra với Lưu Đan. Lưu Đan lần này tới huyện là vì muốn xử lý một số quần áo giá thấp, Tần Mục bảo nàng cẩn thận kẻo bị lừa, liền quay người gọi một xe xích lô, nhắm cục công an tìm Lưu Đại Hữu.
Lưu Đại Hữu đã tới văn phòng của Tôn Hữu Lợi, vốn có người khuyên hắn nơi này phong thủy không tốt, Lưu Đại Hữu trừng mắt, chỉ vào mặt người đó mắng, Lưu Đại Hữu không sợ trời không sợ đất, cũng không nghiêng ngã, làm gì chú ý nhiều như vậy, cuối cùng nhất vẫn ngồi vào vị trí vốn có của Tôn Hữu Lợi lúc trước.
Tần Mục đi qua Lưu Đại Hữu mừng rỡ vạn phần, bảo Tần Mục ngồi xuống, cầm điện thoại muốn gọi cho Trương Thúy. Trương Thúy đã sớm nói, chỉ cần có cơ hội phải cảm tạ Tần Mục, không đơn thuần chuyện Lưu Đại Hữu thăng chức Tần Mục không thể không có công lao, cho dù Trương Thúy cũng từ chủ nhiệm phòng cũng tăng lên thành phó cục trưởng cục công thương, Tần Mục cũng có nói vài lòi vào. Hai vợ chồng đã sớm muốn mời cơm Tần Mục ân nhân của hai người rồi.
Tần Mục ngăn Lưu Đại Hữu lại, mời Bạch Quang Lượng đi tới nhà Lưu Đại Hữu cùng ăn cơm và nói chuyện. Lưu Đại Hữu nhíu mày nói ra:
- Anh vừa nói lời này thật là sầu muộn, bí thư Quý Thu còn bảo tôi buổi tối tới nhà ăn cơm đấy.
Nội tâm Tần Mục run lên, tình cảnh Lưu Đại Hữu hiện tại rất tương tự hắn khi ở Miếu Trấn, chỗ khác biệt địa vị của Lưu Đại Hữu hiện tại quá mẫn cảm.
Thấy Tần Mục nhíu mày, Lưu Đại Hữu lấy thuốc ra cho Tần Mục. Tần Mục khoát tay từ chối nhã nhăn, môi của hắn hiện tại nóng rát, làm gì dám hút thuốc.
Cuối cùng Lưu Đại Hữu vẫn đi qua nhà Quý Thu, đứng thành hàng với Lưu Đại Hữu mà nói cũng không thích hợp, hắn thích hợp nhất chính là giống như bí thư Khổng Kiến Quốc, tự lo làm việc của mình. Hắn vừa mới từ dưới trấn nhảy lên mà thôi, căn cơ chưa ổn định, dù cấp trên coi trọng hắn, cho nên không đứng thành hàng, không vịn tường mới và làm tốt bản phận là chuyện tốt.
Sau đó Tần Mục ra khỏi cục công an, mua chút dược phẩm bổ dưỡng, trong tay của hắn có bảy tám chục vạn, dùng tiền cũng hào phóng, không giống như trong thôn Tây Sơn, chuyện gì cũng có thể giải quyết. Chưa tới năm giờ chiều Tần Mục gõ vang cửa nhà Bạch Quang Lượng, mở cửa chính là Bạch Nhược Hàm. Bạch Nhược Hàm cũng không biết Tần Mục sẽ tới, nhìn thấy Tần Mục vẻ mặt bình tĩnh mỉm cười mang theo quà vào nhà, nàng ah một tiếng, trên mặt của nàng ửng đỏ, trong ánh mắt ai oán ai cũng thấy được.
Sau khi Tần Mục vào nhà, Bạch Quang Lượng mặc áo sơ mi trắng từ trong thư phòng đi ra ngoài, tươi cười chỉ vào ghế sô pha, nói ra:
- Tiểu Tần ah, tới chỗ của tôi không cần khách khí, ngồi đi.
Quà trong tay Tần Mục đã bị Bạch Nhược Hàm lấy đi, Bạch Nhược Hàm tiếp nhận và móng tay véo lên mu bàn tay của Tần Mục một cái, Tần Mục nhíu mày, lại bị Bạch Quang Lượng nhìn vào trong mắt. Động tác của Bạch Nhược Hàm nhìn thì ẩn nấp, Bạch Quang Lượng không thấy rõ ràng, nhưng mà hiểu con gái của mình và Tần Mục nhiều ngày không gặp, đang dùng ánh mắt tương tư nhìn nhau, tâm già cũng an lòng, cười ha hả.
Bạch Nhược Hàm liếc Tần Mục, nhỏ giọng nói ra:
- Mọi người ngồi đi, con đi làm cơm.
Nói xong uốn éo thân đi vào phòng bếp. Hôm nay nàng mặc quần áo trong nhà rất tùy ý, trên người mặc áo sơ mi nhỏ kẽ hoa, đường cong trên người ẩn hiện, nàng uốn éo eo nhỏ phong tình rời đi rất là chọc người. Tần Mục xấu hổ cười cười, sờ sờ cái mũi, nhồi đối diện Bạch Quang Lượng, sau đó móc thuốc đưa cho Bạch Quang Lượng.
Bạch Quang Lượng nhận lấy xem xét, cười nói:
- Ơ a, CN. Tôi không phải ngày lễ ngày tết, cũng không dùng nổi điếu thuốc này.
Tần Mục cho Bạch Quang Lượng một điếu thuốc, cười giải thích nói:
- Mẹ của tôi ở nước Mỹ làm chút sinh ý, ăn mặc cũng không phát sầu.
Bạch Quang Lượng nghe xong, con mắt nheo lại. Tu tưởng của hắn có chút bảo thủ, cải cách phát triển thì người khác có thể đi làm sinh ý, nhưng mà vẫn có kiêng kị với người có thân thuộc ở nước ngoài, vì vậy chậm rãi hút thuốc, bàn tay có quy luật vuốt lan can số pha, hỏi một câu:
- Không có vấn đề a.
Tần Mục nghe được ra Bạch Quang Lượng nói có ý gì, muốn hỏi mẹ của mình có ảnh hưởng tới quan đồ của hắn hay không, liền lắc đầu nói:
- Chủ tịch huyện yên tâm, mẹ của tôi vẫn ủng hộ kiến thiết quốc gia.
Trong lòng Bạch Quang Lượng hơi động một chút, một thương nhân ở ngoại quốc nói chuyện gì ủng hộ kiến thiết quốc gia, Tần Mục chỉ nói cho có, dù sao hắn không hiểu được hậu trường của Tần Mục cứng đến bao nhiêu. Tuy nhiên Tần lão gia tử thanh danh lan xa, nhưng mà hắn và Tần Mục khác biệt như ngày và đêm.
Bạch Quang Lượng cân nhắc một hồi, nghĩ tới ảo diệu trong đó, cũng không uổng phí đầu óc, có chút thăm dò nói ra:
- Tần Mục ah, thống trị một phương, cũng không thể toàn bộ sờ thôn Tây Sơn, còn phải câu thông nhiều với huyện, chạy nhiều một chút.
Tần Mục gật gật đầu, bộ dáng khiêm nhường gật đầu, nói:
- Chủ tịch huyện giáo dục phải, về sau tôi chú ý nhiều một chút. Đúng rồi, hôm nay tới đây đúng lúc gặp cục trưởng Lưu Đại Hữu, anh ta bảo tôi mang tin, Quý bí thư bên kia có nhiệm vụ trọng yếu bố trí cho anh ấy, bảo hôm nay không tới, hôm nào nhất định đến nhà bồi tội.