Thanh Quan

Chương 1106: Chương 1106: Các phóng viên ý đồ không tốt. (1)




Có câu nói người gặp chuyện buồn bực thì sự tình càng xảy ra nhiều hơn. Tần Mục vừa đi tới cổng lớn cơ quan, bên cạnh đã có một nhóm phóng viên chạy tới, ồn ào ầm ĩ như cái chợ. Bọn họ căn bản không cấp cho Tần Mục thời gian phản ứng, đã đem thật nhiều micro đưa tới trước miệng của hắn.

- Tần bí thư, về biện pháp cải cách tường thể mà văn phòng khai phát tuyên bố, ngài có cách giải thích nào với quần chúng hay không?

- Tần bí thư, việc phát triển của bốn khu đều phải trải qua sự nghiên cứu của văn phòng khai phát, xin hỏi văn phòng khai phát dựa vào tiêu chuẩn nào để nghiên cứu xử lý quy định?

- Tần bí thư, nghe nói có một ít thương nhân đang chuẩn bị đầu tư trong khu khai phát sau khi biết được tin tức văn phòng khai phát thành lập đã xin triệt tư, xin hỏi ngài có thượng sách gì ứng đối?

- Tần bí thư, có người chứng kiến ngài từng ngồi trên một chiếc xe Benz thật hào hoa, xin hỏi xe thuộc loại công quỹ hay là xe riêng của ngài?

Tần Mục suốt đêm không ngủ, đang định đi vào văn phòng nghỉ ngơi chốc lát, giờ phút này bị những câu hỏi liên tục ập đến làm tinh thần hắn có chút khẩn trương. Tuy rằng Châu Nghiễm luôn tuyên dương tự do tin tức, nhưng tự do cũng cần có giới hạn, những phóng viên kia như ong vỡ tổ chạy vào cơ quan làm việc, điều này làm cơ quan làm sao công tác? Hiện tại có thật nhiều công việc đang chờ cơ quan đến xử lý, còn có người nào có thời gian đi phản ứng những phóng viên lúc nào cũng e sợ thiên hạ không loạn như vầy đây? Tần Mục nhíu mày, Hình Bảo Bình chủ quản phương diện tin tức, nếu không có hắn cho phép các phóng viên sẽ có lá gan chạy tới văn phòng khai phát chơi trò phỏng vấn tin tức sao? Tâm tư của hắn khẽ động, lập tức bác bỏ ý nghĩ này, nhưng khẳng định bên Hình Bảo Bình cũng đã xảy ra sự cố.

Trận thế lớn như vậy, Tần Mục không biết bên Hình Bảo Bình đã xảy ra chuyện gì, tự nhiên cũng sẽ không kéo mặt mũi chơi giọng quan với các phóng viên. Ở trong ấn tượng của hắn, hoặc là thừa dịp chưa có người xuất đầu chưa kịp biến thành hành động thì phải đem ý tưởng của bọn họ bóp chết từ trong trứng nước, hoặc là mỉm cười chấp nhận cuộc phỏng vấn, cho dù là hấp thụ ánh sáng đưa ra bầu không khí không lành mạnh, cũng không thể theo chân phóng viên dùng cứng đối cứng. Áp lực dư luận rất cường đại, cho dù muốn nhất thời uy phong nhưng sau đó khẳng định phải tiếp nhận sự thẩm tra của tổ chức.

Trên mặt Tần Mục liền hiện ra ý cười, xòe xòe hai tay, bất đắc dĩ cầm qua một micro trước mặt. Các phóng viên nhìn thấy Tần Mục không vội vã bỏ đi, mà lại phi thường bình tĩnh thong dong, thanh âm tiếng hỏi ồn ào liền trầm tĩnh xuống, trong sân viện trống trải chỉ còn lại thanh âm Tần Mục vang lên:

- Chư vị, chư vị, nơi này là địa phương làm việc của chính phủ, mọi người ồn ào như thế cho dù tôi có nhiều miệng cũng không trả lời kịp ah. Tôi nghĩ hay là như vậy, chúng tôi có một phòng họp trên lầu, có thể cho phép…ân, cho phép mười phóng viên đi vào. Tôi nghĩ chư vị thương lượng một chút, nhìn xem đài truyền hình cùng tòa soạn báo nhà ai có trọng lượng nặng một ít, cơ hội tuyên truyền miễn phí như vậy tôi thật không muốn buông tha đâu.

Cách xử sự lanh trí, dí dỏm cùng hòa ái của Tần Mục nhất thời đạt được hảo cảm của các phóng viên, ở trong lòng bọn họ Tần Mục nhờ vào tuổi trẻ đi lên vị trí trọng quyền như vậy tất nhiên phải có bối cảnh thâm hậu, mà năng lực bản thân hắn cũng không quá xuất sắc. Mà hôm nay gặp mặt, mặc dù tinh thần của Tần Mục có chút uể oải, nhưng trong lời nói lại tràn ngập thanh xuân phấn chấn. Trong lòng các ký giả đồng thời thay đổi nhận tri về Tần Mục, có lẽ đêm qua thanh niên này đã bận rộn công tác cả đêm, vì vậy hiện giờ nhìn có vẻ mệt mỏi, thậm chí trong mắt còn có tơ máu.

Trong giới tin tức Châu Nghiễm, mọi người đều hiểu rõ lẫn nhau, ai có phân lượng nhất lòng dạ mọi người đều biết rõ. Mà phỏng vấn Tần Mục mọi người khiêm tốn lẫn nhau, cuối cùng vẫn có thể lấy được bản thảo. Trong đó phóng viên kênh kinh tế CCTV là lão đại ca, theo sau là hai nhà truyền hình cùng ba tòa soạn báo đại biểu tỉnh, còn lại ba nhà đã bị truyền thông Châu Nghiễm chiếm cứ.

Lúc này Văn Nhập Hải trừ trong cơ quan chạy ra, Tần Mục thấy trên trán hắn tuôn mồ hôi. Trong lòng Văn Nhập Hải vô cùng sốt ruột, phát hiện Tần Mục bị phóng viên ngăn tại cổng, đây không phải việc nhỏ, đây rõ ràng là do người bên dưới không đủ nhận thức về nguy hiểm. Miệng mồm của các ký giả luôn quái lạ, ai biết bọn họ có phun ra được lời gì hay hay không.

Sắc mặt Văn Nhập Hải trầm xuống như nước, sau lưng hắn đi theo bốn năm nhân viên công tác. Tần Mục vừa nhìn điệu bộ này liền biết Văn Nhập Hải đã phạm phải tác phong quan liêu của một ít quan viên, áp dụng chiêu thức ngăn chặn cùng xua đuổi phóng viên, Tần Mục không thích cách làm như vậy. Thừa dịp Văn Nhập Hải còn chưa lên tiếng, hắn đã lập tức ra dấu bằng mắt cho người kia, theo sau giới thiệu với các phóng viên:

- Chư vị, vị này là khoa trưởng khoa sự vụ của văn phòng khai phát chúng tôi tên Văn Nhập Hải. Văn khoa trưởng luôn tận sức trong công tác nhịp nhàng giữa các khu từ khi văn phòng thành lập cho tới nay. Tôi xem mọi người hỗ trợ nhường đường cho anh ấy đến bên thành ủy hội báo tình huống trước đi.

Tần Mục cười híp mắt nói tiếp:

- Mọi người phỏng vấn tôi là đủ rồi, tôi tự tin tôi còn có thể quản được anh ấy.

Quả thật có chút phóng viên không tư cách đi vào phòng họp đang định ngăn lại Văn Nhập Hải, nhưng nghe Tần Mục vừa nói như thế liền thấy ngượng ngùng. Tần Mục thấp giọng dặn dò Văn Nhập Hải vài câu, dặn hắn đi qua bên thành ủy tìm phó chủ tịch Hình Bảo Bình nhìn xem tình hình, sau đó dẫn theo vài nhân viên công tác đưa nhóm phóng viên đi vào trong phòng họp.

Phỏng vấn nhất định phải làm, nếu các phóng viên đã đến nơi này khẳng định đã nhận được tin tức nào đó, nhưng bây giờ Tần Mục còn chưa biết nguyên nhân. Với vị trí trọng yếu của văn phòng khai phát, tự tiện nhận phóng viên phỏng vấn nhất định sẽ bị chỉ trích, nhưng còn hơn là đắc tội phóng viên, sau đó sẽ liên tục gặp khó khăn, Tần Mục thà rằng lựa chọn phương thức như thế. Hơn nữa từng trải qua kiếp trước khiến cho hắn hiểu thật rõ ngòi bút của những ông vua không ngai như phóng viên cũng không thật sự chính trực, hắn tự tin có thể làm cho các phóng viên phải dựa theo ý nghĩ của mình mà viết báo.

Đưa các phóng viên vào phòng họp, Tần Mục ngồi lên chủ vị, ho khan một tiếng, hắng giọng nói:

- Chư vị, mọi người từ thủ đô xa xôi ngàn dặm đến, có truyền thông CCTV, cũng có bản thổ Châu Nghiễm, cho nên tôi phải nói trước một tiếng, phải xin chỉ thị lãnh đạo, nhìn xem có chuyện nào liên hệ tới cơ mật thì mọi người cũng đừng nên truy hỏi tận gốc ah.

Tần Mục trước tiên nói thẳng thắn, những truyền thông này đều là đơn vị sự nghiệp, đều là địa phương tạm giữ chức, cho nên khi hắn nói như vậy mọi người đều phải có ý tứ thông cảm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.