Thanh Quan

Chương 105: Chương 105: Cảnh đêm chọc người, người tự biết. (1)​




Ngô Cúc không có nói tới chuyện này, nói một ít chuyện phiếm với Tần Mục, sắc trời dần tối lại.

- Đi, đi bên kia, Lâm thẩm mới cho anh vài món dân dã, em cho anh nếm thử tay nghề của em.

Tay nghề của Ngô Cúc Tần Mục đã từng nhấm nháp qua, nếu mà nói, đoán chừn đầu bếp của Phú Quý Môn còn kém nàng. Thấy Ngô Cúc mời, Tần Mục tươi cười ha hả, dừng lên đi theo Ngô Cúc tới gian phòng nhỏ mà Hà Tinh từng ở lúc trước.

Ngô Cúc hôm nay hơi khác thường, về đến nhà bảo Tần Mục ngồi chờ, nàng đi thay quần áo. Tần Mục đùa với Ngô Cúc trước khi làm cơm nước, chẳng lẽ lại muốn tắm rửa thay quần áo rửa tay ba lượt?

Ngô Cúc cười đánh hắn vài cái, liền quay người vào nhà, bên trong truyền ra tiếng nước chảy, hình như Tần Mục đã nói trúng.

Đợi tới lúc Ngô Cúc đi ra, sắc trời đã tối, nàng thay quần áo không ngờ hơn một tiếng.

Tần Mục nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu lên nói:

- Em nha, ăn cơm còn phải chú ý nhiều như vậy!

Lọt vào trong tầm mắt, Tần Mục chợt cảm thấy kinh diễm.

Ngô Cúc đã thay một bộ váy liền áo màu đen, trên gương mặt sáng ngời còn mang theo hơi nước mờ mịt, tóc dài mềm mại dáng sau lưng, thái dương có vài sợi tóc rủ xuống, phía trên còn có vài giọt nước. Một thân váy liền áo này Tần Mục không thấy Ngô Cúc mặc qua, nó tôn lên màn da trắng nõn của Ngô Cúc rất hoàn mỹ. Cái cổ dài thẳng tắp, bắp chân cân xứng, còn có vòng eo nhỏ nhắn xinh xắn, màu đen làm nổi bật làn da sáng bóng mê người của nàng. Nhất là đôi chân nhỏ tinh nghịch được đôi xăng đan làm nổi bật, càng khiến dục vọng của hắn dâng trào.

Tần Mục cảm giác cuống họng khô nóng, giọng nói có chút khàn khàn.

- Anh đói sắp chết rồi này, sớm biết em lề mề như thế anh đã đi tới nhà lão Tứ thúc ăn chực.

Ngô Cúc tự nhiên cười nói, sau đó gắt lên:

- Ăn ăn ăn, anh không biết khen một câu sao? Y phục này đẹp không?

Tần Mục gật đầu, cảm thấy cuống họng có chút đau, bắt đầu tìm nước uống.

Ngô Cúc lườm hắn một cái, quay người đi vào phòng bếp. Tần Mục nhìn thấy nữ nhân kỳ quái, vào bếp mà còn ăn mặc đẹp như vậy làm gì.

Động tác của Ngô Cúc rất nhanh, hai món ăn nhanh chóng mang ra, nhìn thấy thức ăn các vị đều đủ, Tần Mục càng tán thưởng, cầm lấy chiếc đũa muốn ăn. Ngô Cúc ngăn hắn lại, từ trong phòng lấy một bình rượu ra, vừa cười vừa nói:

- Chuyện gì cũng đã viên mãn, có phải nên uống rượu chúc mừng hay không?

Tần Mục chỉ vào đôi môi sưng đỏ của hắn, cười khổ nói:

- Em nhìn anh đi, còn uống rượu, em muốn anh chết hay sao?

Chữ chết kia bị Tần Mục kèo dài ra, Ngô Cúc mặt mũi đỏ bừng, mắng:

- Lang tâm cẩu phế, trong đầu chẳng có thứ gì tốt.

Cuối cùng nhất Tần Mục vãn không thể vượt qua nhõng nhẽo của Ngô Cúc, hắn vẫn uống rượu. Chợt uống hết, bên miệng còn có chút nóng rát, sau khi uống chừng bốn lượng, ngoài miệng không còn cảm giác gì nữa, ngược lại cảm thấy mấy cái bong bóng nhỏ biến mất không ít.

Ngô Cúc tửu lượng cũng không tệ, tuy còn kém Tần Mục xa lắm, nhưng mà hai người uống xong một bình còn không có dấu hiệu say.

Cơm nước xong xuôi, Tần Mục nhìn qua đồng hồ, đã hơn mười giờ tối, hiện tại thời tiết hơi nóng, người trong thôn không ít người ra ngoài hóng mát. Hắn sợ đi về quá muộn sẽ có không ít lời ong tiếng ve, liền tùy tiện nói vài câu với Ngô Cúc sau đó muốn đi về.

- Đợi chút!

Ngô Cúc cũng đứng lên, đi đến trước mặt Tần Mục, hai mắt nhìn chằm chằm vào con mắt Tần Mục, nghiêm túc nói ra:

- Anh vẫn có vấn đề chưa trả lời em, nếu như em rời đi, anh sẽ làm sao?

Tần Mục tửu lượng cho dù lớn, nhưng mà uống nửa cân rượu, bao nhiêu cũng có chút chóng mặt. Hắn nhìn thấy Ngô Cúc bởi vì uống rượu cho nên gương mặt càng thêm kiều mỵ, trong nội tâm xúc động, chậm rãi đưa tay lên vuốt ve gương mặt sáng bóng của Ngô Cúc, ôn nhu nói:

- Nếu như em thật sự quyết tâm ở cùng Tần Mục anh, vậy cho dù em đi tới chỗ nào anh cũng sẽ bắt em trở về.

Khóe miệng Ngô Cúc lúc này bĩu bĩu ra, giống như đang muốn khóc, nhưng mà nàng quật cường cắn môi lại, khóe miệng lại vểnh lên, biến thành cười yếu ớt. Nàng thò tay nắm lấy bàn tay lớn của Tần Mục, ôn nhu nói ra:

- Nếu như em thật sự đi, anh có nhớ em một chút nào hay không?

Đầu óc của Tần Mục càng mơ hồ, tác dụng của rượu làm cho người ta cảm thấy trước mặt đẹp hơn, khiến hắn thở dốc ồ ồ không ít. Ngô Cúc giống như đang cười với hắn, dưới ngọn đèn chiếu xuống có phong tình khác, Tần Mục kìm lòng không được ôm chặc lấy Ngô Cúc vào lòng, hắn muốn vân vê nàng.

Nghe tiếng tim đập của Tần Mục, Ngô Cúc cũng say, hai tay ôm chặc lấy eo của hắn, trong miệng yếu ớt nỉ non như muỗi kêu:

- Không phải không đi được, một mình em sợ cô độc.

Tâm của nam nhân dễ dàng bị nữ nhân bắt làm tù binh nhất, Tần Mục nghe Ngô Cúc nỉ non như con mèo nhỏ kêu, ngửi được hương vị trinh nguyên vừa tắm của nàng, Ngô Cúc cảm thụ được hương vị chỉ của mình Tần Mục, hai tay ôm càng chặc hơn, chỉ sợ một khi buông tay thì nam nhân này sẽ quay người rời đi.

Hai người cứ thế ôm nhau, trời đã nóng càng làm hai người nóng hơn.

- Chớ đi, anh không được đi!

Ngô Cúc đã bắt đầu ngấm rượu, ánh mắt đầy nhu tình nhìn qua Tần Mục, ánh mắt nàng trở nên mông lung lờ mờ, đôi môi nhìn qua môi Tần Mục, cố gắng kiễng mũi chân muốn hôn môi Tần Mục.

Tần Mục cũng chóng mặt rồi, hắn cúi đầu xuống. Bốn môi chạm vào nhau, thân thể Ngô Cúc mềm nhũn, ôn nhu năm vật trong ngực Tần Mục.

Trên cánh tay truyền ra cảm giác nặng thì nội tâm Tần Mục kích linh, trong nội tâm khinh niệm tựu tiêu hơn phân nửa. Cúi đầu nhìn xem trong ngực Ngô Cúc, trên gương mặt tinh xảo trái xoan nhỏ có vài giọt nước mắt, Tần Mục cũng có chút đau lòng. Thò tay lau nhẹ nước mắt của nàn, Tần Mục ôm ngang Ngô Cúc, đi vào phòng ngủ.

Gian phòng của Ngô Cúc thu thập rất là sạch sẽ, không có chút hình ảnh sơn thôn, trên giường có cặp da tinh xảo, Tần Mục đưa chân đá cặp da qua một bên, liền đặt Ngô Cúc ngang giường, sau đó phủ chăn hơi mỏng lên người của nàng, hắn muốn rời đi.

- Chớ đi.

Giọng của Ngô Cúc đột nhiên vang lên, Tần Mục cảm thấy run lên, hắn quay lại ngồi lên giường. Đôi mắt say lờ mờ của Ngô Cúc nhập nhèm, duỗi hai cánh tay lay động mờ mịt. Tần Mục thở dài một tiếng, thò tay bắt lấy tay của Ngô Cúc.

- Chớ đi, chớ đi...

Được hơi ấm từ tay Tần Mục khiến cho Ngô Cúc rất an tâm, nỉ non vài câu, cứ như vậy ngủ say. Tần Mục vốn định rút tay ra rời đi, ai nghĩ đến hắn vừa mới khẽ động, Ngô Cúc giống như bị kinh hãi hét lên.

Cuối cùng nhất Tần Mục chịu không được, cộng thêm mùi rượu xông lên, hắn nằm xuống giường ngủ luôn.

Đợi đến lúc Tần Mục tỉnh dậy, sắc trời đã sáng rõ.

Chậm rãi quen với ánh sáng, Tần Mục xoa xoa đầu, tình hình ngày hôm qua lại hiện ra trong đầu của hắn, làm cho Tần Mục cả kinh, hắn muốn đứng lên, y phục trên người vẫn mặc như trước, lại nhìn qua giường, không có thân ảnh Ngô Cúc đâu cả, trong nội tâm cũng có cảm xúc may mắn lại thất lạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.