Ads Nói xong lời này hắn quay đầu hỏi Chương Dương:
- Chương chủ tịch, ông nghĩ thế nào?
Chương Dương nhìn thoáng qua Cao Bằng, sau đó lộ vẻ mặt bất đắc dĩ, đồng ý cách nói của Ngụy Luân, nói:
- Tôi đồng ý cách nhìn của Ngụy bí thư. Cao phó chủ tịch, trong khoảng
thời gian này anh nên nghỉ ngơi một chút, chuẩn bị nghênh đón chuyện của tổ hiệp tra thủ đô đi.
Cao Bằng nghe xong những lời này nghi hoặc trong lòng nhất thời phá vỡ
một lỗ thủng lớn, hiểu được đám người này đặt mục đích ở đâu.
Thoạt nhìn là Tần Mục đã làm ra chuyện gì khiến bọn hắn kiêng kỵ, vì vậy đem chuyện sự cố công trình lấy nhược điểm của mình nắm trong tay, uy
hiếp mình nói chuyện với tổ hiệp tra bên kia.
Chẳng qua quan hệ giữa mình cùng Tần Mục, với cấp bậc như bọn hắn làm
sao mà biết được? Bọn hắn làm sao phán đoán Tần Mục dẫn tổ hiệp tra nhất định sẽ đến Bình Triêu?
Chiêu thức ấy đùa thật độc ah!
Cùng lúc đó Cố Ngọc Trữ nhận được điện thoại của Tần Mục, dặn nàng tạm
thời ổn định tổ hiệp tra, hơn nữa yêu cầu nàng trong thời gian này quan
sát hướng đi của những người khác trong tổ.
Đối với quyết định đột ngột của Tần Mục, Cố Ngọc Trữ cảm thấy quái dị nói không nên lời, nhẹ giọng hỏi:
- Tần chủ nhiệm, có phải có chuyện gì cần phát sinh hay không?
Tần Mục cười sang sảng, nói:
- Cố tỷ, rốt cục vẫn là người làm công tác chính pháp, cảm giác thật mẫn tuệ.
Lúc này Tần Mục mới lộ ra một ít mục đích tổ hiệp tra đi xuống dưới, chỉ nói bên thủ đô lấy được tin tức con đê lớn của sông Mẫu Thân tồn tại lỗ hổng nhất định, cần chắc chắn một chút tình huống.
Cố Ngọc Trữ cũng không phải kẻ ngốc, Tần Mục vừa nói như thế nàng liền
hiểu được, cũng không vạch trần, chỉ phát ra một tiếng cảm khái nói:
- Đê sông là chuyện lợi quốc lợi dân, nếu thật xảy ra rủi ro, mấy người chúng ta sẽ bị người trạc cột sống.
Tần Mục nở nụ cười, nói:
- Còn có chuyện, tâm sự của đồng chí Hải Nam cô cũng phải nhanh chóng xử lý, chúng ta cũng không thể để các đồng chí mang theo cảm xúc đi công
tác, sẽ ảnh hưởng hiệu suất.
Cố Ngọc Trữ nghe Tần Mục dùng giọng quan mười phần, không tự chủ được khẽ cười:
- Tần bí thư, ngài càng ngày càng có quan uy.
Hai người nói chuyện chốc lát, Cố Ngọc Trữ đã cúp điện thoại. Nàng ngồi
một chút, sau đó đi tới phòng ở của Ngô Phượng Hà, gõ nhẹ cửa.
Ngô Phượng Hà đang ở trong phòng xem tạp chí, đứng dậy mở cửa ra.
Cố Ngọc Trữ nhìn nhìn, thấy chỉ có một mình Ngô Phượng Hà, không đi vào, hỏi:
- Một mình anh?
Ngô Phượng Hà nhếch môi, nói:
- Cũng không biết có chuyện gì, vừa đến thì đã lén lút, điện thoại liên tục reo lên, chẳng khác gì tôi cả.
Mấy ngày này ở chung, việc Ngô Phượng Hà có tình nhân ai cũng hiểu mà
không nói. Ngô Phượng Hà cũng không thèm che giấu, dù sao hiện tại Tần
chủ nhiệm có chút xem trọng hắn, tự nhiên cũng không còn nể mặt Hoàng
Đào Ba. Ở trong lòng của hắn, kỳ thật còn có một ý tưởng, nhìn quan hệ
giữa Tần Mục cùng Cố Ngọc Trữ thân mật, sinh ra tư tưởng mờ tối, vì vậy
xem Cố Ngọc Trữ như lãnh đạo mỗi khi Tần Mục đi vắng.
Cố Ngọc Trữ nghe xong lời nói âm thầm hại người của Ngô Phượng Hà, trong lòng có tâm tư, nói:
- Tần chủ nhiệm nói có người bạn ở bên này, vài năm không gặp thật nhớ
họ, dặn chúng ta ở đây nghỉ ngơi chỉnh đốn một chút, tiếp theo sẽ có
nhiệm vụ lớn.
- Nhiệm vụ lớn?
Ánh mắt Ngô Phượng Hà sáng lên.
- Anh đừng hỏi, tôi cũng không biết, dù sao anh nhớ có việc này là được. Tôi cùng Vương tỷ ra ngoài mua chút đồ vật, có gì cần mua không?
Cố Ngọc Trữ mang theo hàm ý hỏi.
- Đàn ông như tôi còn mua cái gì, tự các cô đi thôi.
Ngô Phượng Hà khó nén kích động trong lòng, thoạt nhìn Cố Ngọc Trữ đem
chuyện này nói với mình khẳng định có ý tứ của Tần chủ nhiệm.
- Vậy được rồi, tôi đi đây.
Cố Ngọc Trữ xoay người rời đi, Ngô Phượng Hà đẩy kính mắt, khóe môi hiện lên ý cười âm trầm.
Tần Mục đi vào khách sạn ba sao trong thành phố Cửu Giang. So sánh phong tình Giang Bắc với Bắc Liêu, lại có thêm một phần khí tức dịu dàng
phương nam.
Lão Lưu đi theo phía sau Tần Mục, thầm tán thưởng Tần Mục kinh doanh
lớn, ra tay thật hào khí. Tần Mục cũng không nghĩ nhiều, trong tay hắn
có cỗ máy hút tiền như tập đoàn tài chính Hoa Hạ, hắn cần gì phải làm
khó bản thân mình. Hắn tiêu xài là tiền của hắn, cũng không suy nghĩ cần lấy hóa đơn công quỹ, tự nhiên ngày sau không sợ bị người lấy chuyện
này ra nói gì đó khó nghe.
Kỳ thật trong lòng Tần Mục rất rõ ràng con đê lớn của Bình Triêu tuyệt
đối xảy ra vấn đề. Trong ký ức của hắn, con đê lớn Bình Triêu được xưng
“có thể ngăn cản cơn hồng thủy cao nhất trăm năm” vào năm 97 khi đỉnh lũ tràn đến, cơ hồ không hề có chút ngăn cản đã trực tiếp bị vỡ đê, vượt
qua khỏi sự tưởng tượng của toàn bộ chuyên gia thủy lợi lúc ấy. Tuy rằng ngày sau có chuyên gia điều tra qua, nhưng bởi vì hồng thủy đi qua nơi
đó biến thành một mảnh hỗn độn, vì vậy không cách nào tra xét được rõ
ràng.
Tần Mục có thể khẳng định hiện tại nếu kéo ra một đám chuyên gia đặc
biệt đi xem xét con đê kia, nhất định có thể xuất ra không ít vấn đề.
Nhưng nếu như làm như vậy, xem như Tần Mục đắc tội người hoàn toàn, hắn
không để ý đến quy củ quan trường trực tiếp nhấc lên cái nắp, cho dù có
thể xóa sạch một nhóm người nhưng sự trả thù về sau chỉ sợ cả Tần hệ
cũng không gánh chịu được, càng khỏi nói hắn còn chưa được thừa nhận
hoàn toàn. Làm quan, không phải nói chỉ dùng nhiệt huyết là có thể làm
tốt công việc, cần phải đạt được mục đích của chính mình đồng thời không thể lưu lại tai họa ngầm quá lớn cho bản thân mình.
Nếu như chỉ đơn giản giải quyết cho xong chuyện này sau đó hắn bỏ ra
nước ngoài làm phú nhị đại, hắn cũng không cần phải vắt hết óc suy nghĩ
biện pháp như hiện tại.
Hắn không lựa chọn đến Bình Triêu mà thay đổi đi tới Cửu Giang, cũng có ý tưởng nhất định riêng của mình. Dựa theo kế hoạch vốn có của hắn, muốn
đến vỗ yên cho Cao Bằng, nhưng nghe được lời kể trong miệng lão Lưu, chỉ sợ Cao Bằng lẫn hắn đều đã xem thường năng lượng của đám người bên kia, hắn đi tới Bình Triêu cũng không tạo được tác dụng gì quá lớn, không
bằng mượn cơ hội này đem Cao Bằng trước tiên đưa vào chỗ chết, sau đó áp dụng thủ pháp mặc kệ tổ hiệp tra, đám ngưu quỷ xà thần yên lặng sau
lưng sẽ không có gan gây chuyện.
Đến lúc đó chọn lựa một ít quả hồng mềm xoa nắn, hướng chút người nào
tuyên cáo thanh âm của hắn, cũng lấy được quyền nói chuyện trong Tần hệ.
Quyết định xong bàn tính này, Tần Mục ngược lại không còn nóng nảy. Cho
nên khi Cao Phái gọi điện thoại tới, Tần Mục đang đi dạo một cảnh điểm
trong Cửu Giang, tranh thủ rảnh rỗi thưởng thức cảnh sắc phương nam.
- Tiểu Mục, cháu ra tay không theo quy tắc, vừa ra tay đã đụng phải tảng đá lớn ah.
Thanh âm Cao Phái mang theo một tia lo âu, nói thẳng.
- Dượng, đã xảy ra chuyện sao?
Tần Mục thản nhiên hỏi.