Thanh Quan

Chương 764: Chương 764: Chấn động nhỏ còn chưa xong. (1)




Tần Mục đột nhiên mỉm cười, vỗ đầu Hạ Uyển Nhi, nói:

- Tôi không hư hỏng như cô nghĩ đâu, chúng tôi chẳng qua chỉ là đồng hương mà thôi.

Hạ Uyển Nhi thấy Tần Mục không nói thêm gì nữa, biết kiểu nói bóng nói gió của mình đã bị Tần Mục nhìn thấu. Nàng rầu rĩ ngồi qua một bên, cắn một miếng phối dê.

Tần Mục muốn biến Hạ Uyển Nhi thành cây thương của mình, đây là chuyện không thể làm gì, nhưng nhìn thấy bộ dạng nhíu mày của Hạ Uyển Nhi giống như muội muội kiếp trước của mình, trong lòng lại cảm thấy chua xót. Hắn châm một điếu thuốc, nheo mắt, thấp giọng nói:

- Tôi nhớ khi cô mở công ty, tôi đã từng hỏi cô ba vấn đề, câu trả lời của cô khiến tôi rất không hài lòng. Hiện tại tôi đồng dạng hỏi cô ba vấn đề, nếu như cô trả lời được, tôi có thể đề nghị Hạ Bộ trưởng cho cô xuống cơ sở, không ở kinh thành nữa.

- Xuống cơ sở?

Ánh mắt Hạ Uyển Nhi nhất thời rực sáng:

- Vậy cũng tốt, chí ít không cần cả ngày nghe cha tôi càm ràm. Tần ca, anh hỏi đi.

Tần Mục cười khổ, nha đầu này, thay đổi nhanh thật, mới vừa rồi còn là Tần khoa trưởng, nháy mắt đã thành Tần ca rồi. Hắn mỉm cười, đang định nói ra vấn đề của mình, Quý Chí Cương đã cầm điện thoại bước ra ngoài, sắc mặt xanh mét.

Tần Mục khoát khoát tay, giọng nói trầm thấp nói:

- Vấn đề này không vội hỏi, cô cứ ở đây chịu đựng thêm một thời gian ngắn đi.

Hắn đứng lên đi tới cửa, nhưng thấy Quý Chí Cương đang đứng ở hành lang thấp giọng nói chuyện với một nam nhân mập mạp.

Phía sau người đó là năm sáu đại hán vạm vỡ mặc tây trang đen, Dương Diệp bị bọn họ kẹp ở giữa, vẻ mặt kinh hoàng. Trên mặt đất là một người phục vụ miệng đầy máu, bên cạnh là một chiếc điện thoại rơi xuống.

Hạ Uyển Nhi bước ra ngoài nhìn, nhất thời nổi trận lôi đình:

- Đám người này là ai, muốn gây chuyện hay sao?

- Có phải gây chuyện hay không vẫn phải xem đã rồi mới nói.

Tần Mục mỉm cười, ánh mắt mang theo vẻ tàn khốc, xoay người đi vào buồng trong.

Hạ Uyển Nhi xoay đầu lại nhìn chằm chằm Tần Mục, hỏi:

- Anh không nhìn thấy sao? Dương Diệp hình như. . .

- Dương Diệp có thế nào, cũng không quan hệ đến chúng ta.

Tần Mục thản nhiên nói:

- Đây là chỗ của Chí Cương, không phải chỗ của chúng ta. Chúng ta chỉ tới đây ăn cơm, có một số việc không đụng vào thì tốt hơn.

Hạ Uyển Nhi sửng sốt, những lời này của Tần Mục có chút lạnh lùng. Mới vừa rồi Tần Mục còn nói là đồng hương với Dương Diệp, nhưng bây giờ xảy ra việc lại nói không liên quan đến mình, biểu hiện trước sau hoàn toàn không thống nhất.

Tần Mục nhắm hờ mắt, hai tay ôm trước ngực. Năm ngón tay phải không ngừng gõ gõ lên cánh tay trái, nói rõ tâm tình của hắn cũng không bình tĩnh. Hạ Uyển Nhi mấy lần há miệng, cũng không biết nói gì.

Buổi ca nhạc bên ngoài càng ngày càng hay, trong quán đồ nướng có mùi vị của hộp đêm cũng xem như một loại sáng tạo.

Tần Mục ngồi như vậy chốc lát, đột nhiên nở nụ cười, nói với Hạ Uyển Nhi:

- Nghĩ nhiều như vậy làm gì, ăn cơm đi. Chí Cương mở nhà hàng lớn như vậy, chứng tỏ tài nấu nướng rất tốt.

Hạ Uyển Nhi trợn mắt, suy nghĩ hiện tại của Tần Mục khiến cho nàng có chút không cách nào thích ứng.

Quý Chí Cương và Dương Diệp ở bên ngoài như thế nào, Tần Mục là người quan tâm nhất, nhưng hiện tại hắn lại không thể tùy tiện ra ngoài. Tên mập vừa rồi rõ ràng là tới đây gây chuyện, cộng thêm Dương Diệp là nhân vật thuộc về công chúng, cho dù tên béo đó không biết, thuộc hạ của hắn cũng phải có tin tức. Tên béo kia giả bộ ngu như vậy, Tần Mục đương nhiên càng phải cẩn thận.

Vạn nhất đây không phải kẻ đơn thuần tới gây chuyện với Chí Cương, chuyện rắc rối sẽ nhiều hơn. Tần Mục biết sau khi mình tới kinh thành, làm việc quá cẩn thận, nhưng đây cũng là gốc rễ làm quan.

- Kẹt!

Cánh cửa bị đẩy ra, Quý Chí Cương và Dương Diệp sắc mặt xanh mét bước vào.

Tần Mục khẽ mỉm cười, ý bảo Hạ Uyển Nhi đóng cửa lại, sau đó bình thản cười nói:

- Bị ức hiếp sao?

Dương Diệp ngồi bên cạnh Tần Mục, bưng cốc bia trên bàn, uống một hơi cạn sạch, vừa lau miệng vừa nói:

- Tên béo này thật sự quá ghê tởm.

Hạ Uyển Nhi nhìn thấy Dương Diệp uống bia như nam nhân, không khỏi vỗ trán, ai thán hình tượng thần tượng tan vỡ. Tần Mục không để ý đến biểu hiện của Hạ Uyển Nhi, cười nói:

- Cảm giác rời nhà chính là như vậy, ổ vàng ổ bạc cũng không bằng ổ chó của mình.

Quý Chí Cương nghe Tần Mục nói sâu xa như vậy, cũng uống một ly bia, lúc này mới giải thích:

- Tên này làm phó chủ nhiệm ban Dân cư ở phía nam, thuộc hạ phía bên kinh thành có mấy cửa hiệu, cũng có hai cửa hàng đồ nướng.

Tần Mục gật đầu, nói:

- Hừ, là một người có thực lực.

Hắn nói đúng một câu như vậy, rồi không biểu lộ thái độ nữa, đứng lên nói:

- Được rồi, hôm nay gặp nhau vậy được rồi, tôi đi trước.

- Leng keng.

Cái chén trong tay Dương Diệp rơi xuống bàn, lăn xuống tấm thảm dưới đất. Thần sắc trên mặt nàng vừa xanh mét lại vừa tuyệt vọng, hai mắt mở to chăm chú nhìn Tần Mục.

Tần Mục ra vẻ không nhìn thấy, vỗ vai Quý Chí Cương, thấp giọng nói:

- Nếu mấy ngày nữa không có chuyện gì thì đi ra ngoài.

Nói xong, nhéo vai Quý Chí Cương. Ám hiệu nho nhỏ này khiến ánh mắt Quý Chí Cương sáng bừng, gật đầu đồng ý với Tần Mục.

Hạ Uyển Nhi thấy vẻ mặt của Dương Diệp, trong lòng không đành lòng rời đi, định tới an ủi nàng mấy câu, liền bị Tần Mục trừng mắt liếc, nói:

- Mau về nhà, tôi không muốn bị Hạ Bộ trưởng phê bình nữa, cô tự gánh lấy đi.

Hạ Uyển Nhi bĩu môi, nhưng lời nói của Tần Mục đến giờ nàng vẫn thấy sợ, cộng thêm Tần Mục đã hứa với Hạ Uyển Nhi, chỉ cần trả lời ba vấn đề của hắn, hắn sẽ giúp Hạ Uyển Nhi nói chuyện, để nàng xuống cơ sở, cho nên nàng chỉ có thể cắn cắn môi, xin lỗi nhìn thoáng Dương Diệp, đi theo phía sau Tần Mục.

Tần Mục vừa đi, vừa nghĩ. Phía bên Giang Bắc vẫn chưa từ bỏ, liên tục ra tay với hắn. Đầu tiên là Quách Tự Tại, sau đó là Cầu Tiểu Thiền, hiện tại lại muốn gây khó khăn cho Quý Chí Cương. Hắn có thể khẳng định, thủ đoạn bao vây Dương Diệp của tên béo và bọn thủ hạ kia, chỉ sợ cũng là cố ý làm bộ, để Quý Chí Cương đến báo cáo với hắn, khiến hắn tức giận. Phía bên Cầu Tiểu Thiền, sau khi tổ khảo sát xuống điều tra, thủ đoạn nhỏ đã không chiếm thượng phong, bọn họ lại muốn gây chuyện với bên Dương Diệp, quả thực chính là muốn đẩy Tần Mục vào sai lầm. Bởi vậy có thể thấy được, người làm ra một loạt hành động trả thù này, chỉ sợ không phải Dương Ngọc Điền, rất có thể là Dương Ngọc Tân. Thủ pháp hành động của Dương Ngọc Điền không thể nào ngây thơ như vậy, Tần Mục nhất thời trở nên có chút mơ hồ, để cho Dương Ngọc Tân đứng trước sân khấu, bọn họ rốt cuộc tính toán điều gì?

Ngày thứ hai, phía bên Bắc Liêu truyền đến tin tức, vụ điều tra đã có tiến triển trọng đại. Trải qua mấy ngày liên tục đả kích, tinh thần của Mộc Thiên Ý đã có chút hoảng hốt, sau khi trải qua đột kích tâm lý chiến của Lưu Đại Hữu tối qua, trong cuộc thẩm vấn sau đó của Mộc Thiên Ý đã xuất hiện tình huống khác biệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.