Thanh Quan

Chương 116: Chương 116: Chân tình ngẩn ngơ​




Nếu như lúc này không có một người có uy tín khiến người ta tin phục, huyện Tây Bình đánh giả cán bộ ưu tú Tôn Hữu Lợi không ngờ lại là kẻ làm chuyện trái pháp luật, đây chẳng khác gì một bạt tai vào mặt của lãnh đạo thành phố.

Lưu Đại Hữu đầu óc choáng váng gọi điện báo tin cho vợ, Trương Thúy vào lúc này cười xùy, nói cho Lưu Đại Hữu nghe không đơn giản như hắn nghĩ đâu, vị trí của Tần Mục cũng nhúc nhích. Lần này Tần Mục bị oan khuất không nhỏ, lần này hữu kinh vô hiểm biến nguy thành an. Huyện ủy đã từng hợp phê phán Tần Mục, hôm nay xem như đã giải oan, huyện ủy lúc này phải xuất ra thái độ trấn an Tần Mục, đây là chuyện quan trường nhất định phải làm.

Cho nên vừa mới đảm nhiệm chức phó bí thư đảng ủy trấn không qua ba tháng, Tần Mục bởi vì chuyện ngẫu nhiên được đề thăng lên làm quyền chủ tịch trấn Miếu Trấn, mà nguyên chủ tịch trấn Lịch Ái Quốc cùng dùng hắn.

Tôn Hữu Lợi ngã ngựa ngoài ý muốn, cũng gõ vang tiếng chuông cảnh báo trong huyện ủy, quán triệt tinh thần của cấp trên, trong huyện Tây Bình bắt đầu triển khai quá trình đả kích hủ bại, giương cao chính khí, bầu không khí của cán bộ rực rỡ hơn hẳn, làm cho nội tâm Quý Thu đau đớn và bất an.

Lưu Đại Hữu trước khi quay về huyện Tây Bình, trải qua thị ủy đồng ý chuyên nhìn chằm chằm vào chuyện Tôn Hữu Lợi. Tôn Hữu Lợi trải qua vài ngày tóc bạc trắng, mặt mũi tràn đầy tiều tụy, nhìn thấy Lưu Đại Hữu tiến đến, hắn cười khổ nói:

- Là tới chê cười tôi sao?

Lưu Đại Hữu cũng không có nhiều lời, ném cho Tôn Hữu Lợi một gói thuốc lá. Tôn Hữu Lợi người này cũng có nghề, nếu không phải chuyện lần này, cộng thêm thành phố bị mất mặt nên xen vào. Người tính không bằng trời tính, đánh chết Tôn Hữu Lợi cũng không ngờ mình gãy trong tay của người thân.

- Nhìn người không rõ, nhìn người không rõ.

Tôn Hữu Lợi đốt thuốc lá, ý vị thâm trường nói ra.

Lưu Đại Hữu cười lên, nói ra:

- Lão Tôn ah, sau khi đi vào nên cải tạo tốt, như vậy sẽ nhanh chóng đi ra ngoài.

Tôn Hữu Lợi lắc đầu nói ra:

- Lão Lạc, chuyện này giày vò không được, chuyện này không qua được.

Lưu Đại Hữu lắc đầu, muốn nói vài lời lại không biết nói cái gì cho phải. Cuối cùng hắn cười khổ nói:

- Tôi nói lão Tôn, chuyện này vì sao anh đi chọc tiểu tử Tần Mục lăng thanh đầu làm gì?

Câu này chẳng khác gì chọc vào chỗ đau của Tôn Hữu Lợi, hắn tức giận đỏ mắt, nói:

- Lăng thanh đầu? Tiểu tử Tần Mục kia mà là lăng đầu thanh, người khác chính là người ngu cả rồi. Lưu cục trưởng, anh phải cẩn thận, đừng để bề ngoài của Tần Mục ăn không còn thừa xương cốt đâu.

Lưu Đại Hữu thở dài rời khỏi thành phố, ngồi trên xe suy nghĩ lời cuối cùng của Tôn Hữu Lợi, hắn biết rõ mình đã buộc chặt vào một chỗ với Tần Mục, không bao giờ có khả năng đổi cờ.

Mấy ngày nay Tần Mục ngược lại quá nhàn nhã. Ngày đó cửa ra vào huyện ủy, Chu Tiểu Mai ngoài ý muốn xuất hiện làm cho Tần Mục rất cao hứng, mấy ngày nay mang theo Chu Tiểu Mai đi khắp Miếu Trấn du sơn ngoạn thủy. Ngày nghỉ của hắn còn chưa kết thúc, cho nên cũng không có trái quy định.

Chu Tiểu Mai lần này quay về báo tin vui cho Tần Mục biết. Trải qua gần một năm ở chung, Hồ Ngũ Đa và thiên kim công ty Thiên Kim đã xác định năm sau sẽ kết hôn, lần này Hồ Ngũ Đa cùng cô gái kia cùng quay về thôn Tây Sơn gặp cha mẹ chồng, sau đó Hồ Lão Tứ cùng Tứ thẩm mừng rỡ không biết nên nói thế nào cho phải. Thiên kim kia cũng không có tính tình tiểu thu, chẳng những nịnh nọt an lòng hai người, còn thương lượng với Hồ Lão Tứ, muốn tại thôn Tây Sơn đầu tư công xưởng gia công nhỏ, làm bọn người Hồ Lão Tứ vui mừng không thôi. Vì thế Hồ Lão Tứ mở tiệc mời toàn bộ mọi người trong thôn, bởi vì qua mấy ngày tựu nữa con trai phải theo con dâu quay về Quảng Châu.

Tần Mục cũng lấy làm cao hứng, Hồ Lão Tứ cả đời này quan tâm con mình, cũng có phúc về già.

Chu Tiểu Mai còn nói cho Tần Mục nghe chuyện công ty chạm khắc gỗ và chuyện phá núi, Tần Mục khoát khoát tay cự tuyệt Chu Tiểu Mai. Hắn hiện tại không nên nghe tình huống bên kia, có Quách Tự Tại trông nom rồi, Mã Hữu Đằng cũng biết không thể quá khó xử thôn Tây Sơn. Huống chi thôn Tây Sơn đại biểu cho chiến tích của Mã Hữu Đằng, trừ phi Mã Hữu Đằng nước vào não mới đi phá nó.

- Vững bước phát triển, phải tránh phập phồng không yên.

Đây là câu duy nhất Tần Mục báo cho bọn người Lão Lâm.

Chu Tiểu Mai tự nhiên cười nói, chủ động thò tay nắm tay của Tần Mục, vẻ mặt nhu tình nhìn qua Tần Mục, nhỏ giọng nói ra:

- Em bỏ số cổ phần trong công ty, tới bên cạnh anh được không?

Cảm giác ấm áp bao phủ toàn thân, nhưng mà Tần Mục khẽ lắc đầu, rút tay về, không biết nên như thế nào giải thích thân phận của mình cho Chu Tiểu Mai hiểu. Hôn nhân của hắn đã móc nối với chính trị. Nếu Tần Mục nói cho Chu Tiểu Mai biết Chu Tiểu Mai phải làm tình nhân của mình, lời này hắnnhư thế nào cũng không nói ra được.

Đây là lần đầu tiên Tần Mục cự tuyệt Chu Tiểu Mai ôn nhu, Chu Tiểu Mai kỳ quái nhìn qua hắn, thấy ánh mắt Tần Mục đầy cô đơn, trong nội tâm đau đớn, không cam lòng cầm tay Tần Mục, như tình như nước với Tần Mục.

- Tiểu Mai, em là người con gái tốt.

Tần Mục nhìn chằm chằm vào Chu Tiểu Mai dùng ánh mắt ẩn tình nhìn mình, chăm chú nói ra, không để ý tới cắn xé đau đớn trong lòng của mình, chậm rãi nói:

- Tìm người tốt, em, em gả đi.

Chu Tiểu Mai thật không ngờ Tần Mục lại nói những lời này, thân hình lắc lư. Mỗi ngày ở Quảng Châu nàng nhớ Tần Mục khắc cốt ghi tâm, nghĩ đến từng chuyện của hai người từ nhỏ đến lớn, nghĩ đến Tần Mục dùng ánh mắt tinh khiết cầu hôn mình, nội tâm chậm rãi mở ra, chuẩn bị lần này quay về đáp ứng kết với Tần Mục. Chính mình là một quả phụ, có thể có người muốn là không tệ, huống chi Tần Mục còn trẻ tuổi tuấn tú?

Thế nhưng mà Tần Mục lại nói ra những lời này, làm cho Chu Tiểu Mai cảm thấy đau khổ, nước mắt không tự giác chảy ra, nàng nhẹ nhàng nói:

- Đúng nha, em như thế này làm sao hợp với anh!

Tần Mục vội vàng lắc đầu, vươn tay ôm thân thể mềm mại của Chu Tiểu Mai, Chu Tiểu Mai hờn dỗi đẩy tay của Tần Mục ra, nghiêng đầu qua một bên.

Tần Mục nhìn qua Chu Tiểu Mai khóc như hoa lê đãi vũ, ôm thân thể Chu Tiểu Mai thật chặt, thò tay ôn nhu lau nước mắt của nàng. Chu Tiểu Mai thấp giọng khóc nức nở biến thành khóc lớn, trong đỉnh núi gió vù vù yên tĩnh, vùi đầu vào trong ngực ấm áp của Lăng Tiếu.

Tần Mục khẽ vuốt vuốt tóc đen của Chu Tiểu Mai, hắn bắt đầu giảng thuật thân phận của mình. Dựa theo tư duy của Tần Mục, loại chuyện này càng ít người biết càng tốt, thế nhưng mà không biết tại sao Tần Mục không đành lòng nhìn thấy Chu Tiểu Mai đau lòng, đây chính là nhược điểm trong tính cách của Tần Mục, hắn không thể có tâm hung ác.

Nước mắt Chu Tiểu Mai từ từ ngừng lại, nghe Tần Mục kể về thân thế của bản thân mình, Chu Tiểu Mai chủ động nắm lấy tay của Tần Mục, nắm thật chặt, thẳng tới khi táy của Tần Mục trắng bệch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.