Hạ Uyển Nhi nghe được lời này của Tần Mục mang theo vẻ trêu chọc, phun nhẹ đầu lưỡi liếc mắt nhìn chung quanh, phát hiện không ai chú ý nơi này, vì vậy vươn tay ra nhỏ giọng nói:
- Trả tiền.
Tần Mục lắc đầu, cười nói:
- Cô phải suy nghĩ kỹ, tiền này nếu lấy về thì không lộ tin tức cho cô. Đây là tin tức có một không hai, qua thôn này sẽ không còn thấy điếm.
Tần Mục vốn không phải người thích nói đùa, nhưng tác phong thanh xuân nhẹ nhàng của Hạ Uyển Nhi lây nhiễm hắn, khiến cho hắn không còn dáng vẻ thâm trầm.
Hạ Uyển Nhi nhẹ nhàng mím môi, ngón tay đặt bên má suy nghĩ một chút, nói:
- Tôi phải nhìn xem tin tức có đáng giá hay không.
Tần Mục lại quay đầu nhìn thoáng qua Cừu Tiểu Thiền, chậm rãi nói:
- Kỳ thật trên thế giới này không chỉ có tình yêu là thứ duy nhất cuốn hút lòng người, tỷ như có tình bạn, thân tình. Cô có nghĩ tới dùng trò chơi biểu hiện ra những điều này hay không? Đương nhiên trong trò chơi cũng có thể tranh đấu, chỉ cần có thể khống chế.
Hạ Uyển Nhi ngẫm nghĩ ý tứ lời nói của Tần Mục, không thể tin trừng to mắt, hỏi:
- Ý của anh là mình tự làm ra trò chơi đó?
Tần Mục gật gật đầu, cười nói:
- Sao vậy, người khác có thể làm, cô lại không thể sao? Cô đã thích chơi trò chơi như vậy, vì sao không đem hứng thú xem thành công tác, đem những điều cô muốn biểu đạt muốn bày tỏ đưa ra thị trường? Nếu suy nghĩ của cô có thể được thị trường cho phép, tôi không ngại cho cô một bao lì xì đỏ thẫm.
Tần Mục vươn hai ngón tay quơ quơ trước mặt nàng, nói:
- Hai mươi đồng tiền, thế nào? web tunghoanh.com là 1 lũ chó khốn nạn, tháy truyện như thấy xương, dịch ra chương nào nó nó gậm ngay chương đó không suy nghĩ, lũ chó má khốn nạn
- Anh muốn đánh cuộc với tôi sao?
Ánh mắt Hạ Uyển Nhi vụt sáng vụt sáng.
Tần Mục cười vỗ tay, nói:
- Thời gian đã đến rồi, tôi phải đi công tác. Cô bé, thanh xuân là tiền vốn, nhưng không cần tùy ý tiêu xài ah.
Nói xong Tần Mục liền đi ra ngoài, bởi vì hắn chứng kiến Hạ Chân cùng Lý Trung Nguyên đang ra văn phòng.
- Hừ, ông già, anh không có tư cách gì nói tôi đâu.
Hạ Uyển Nhi ở sau lưng than thở một tiếng, cũng gắt gao đi theo.
Phòng Trung Hoa cùng Diệp Thạch Lỗi ngồi trong xe mình nghĩ đối sách, thấy Hạ Chân đi ra vội vàng xuống xe nghênh đón. Diệp Thạch Lỗi mang theo vẻ phẫn nộ liếc mắt nhìn Tần Mục đang thấp giọng nói chuyện với Hạ Uyển Nhi, trong lòng hung tợn nghĩ thầm: Chờ quay lại Thanh Thao, tôi xem anh làm sao mà tiếp chiêu.
Tần Mục nhìn Hạ Chân xin lỗi, nói rõ nhiệm vụ công tác bên Thanh Thao thật nhiều, hơn nữa trong huyện Lan Trữ đã có Lý Trung Nguyên tiếp đãi, hắn sẽ không tiếp tục đi theo.
Hạ Chân rất hài lòng với biểu hiện của Tần Mục, chuyện vượt quyền càng ít làm càng tốt. Lý Trung Nguyên cũng hiểu được Tần Mục đem công lao đẩy lên đầu mình, cảm kích không thôi. Phòng Trung Hoa cùng Diệp Thạch Lỗi nhìn nhau, trong lòng thở ra một hơi, chỉ cần Tần Mục không đi theo, bọn hắn nếu có thể làm được chút gì đó trước mặt Hạ Chân vẫn là có thể.
Hạ Uyển Nhi cảm thấy còn có một số việc cần nói rõ với Tần Mục, liền thừa dịp Hạ Chân không chú ý chui vào xe Audi của hắn, Tần Mục bất đắc dĩ nhìn Hạ Chân. Hạ Chân cười nói:
- Để con bé đi với cậu đi, nghe nói lão Niếp cũng sẽ xuống dưới, vừa lúc con bé có thể ngồi xe hắn quay về Đằng Long, con bé này đã quen phóng túng, tôi cũng không quản được.
Tần Mục bất đắc dĩ, nhìn thấy đoàn xe của Hạ Chân rời khỏi, lúc này mới vào xe nổ máy, nói:
- Hạ tiểu thư, cô thật quá tùy hứng, khó trách Hạ bộ trưởng luôn ưu sầu.
Hạ Uyển Nhi cau mũi nói:
- Anh không cần nói, cha tôi cả ngày chỉ quan tâm công tác của ông ấy, làm sao có thời gian quản tôi. Đúng rồi, anh có thể đừng cả ngày luôn gọi Hạ tiểu thư, kêu tên của tôi là được, đâu phải xã hội phong kiến đâu.
Tần Mục mỉm cười, cho xe chạy khỏi khu khai phát, lấy ra di động gọi cho Doãn Chiếu Cơ, thanh âm thong thả nói:
- Doãn tiểu thư, chào cô, tôi là Tần Mục.
Hạ Uyển Nhi nghe hắn lại gọi Doãn tiểu thư, xì một tiếng bật cười, Tần Mục trừng mắt, nàng liền bĩu môi liếc trả hắn.
- Tần chủ tịch, nghe nói ngài đã đi khu khai phát, có phải có chuyện gì vui vẻ hay không?
Thanh âm Doãn Chiếu Cơ vẫn mềm mại khả ái xen lẫn chút cứng rắn.
- Tin tức của Doãn tiểu thư thật linh thông. Về sự kiện mà tôi nói sẽ có người cùng cô bàn bạc, tôi không đi qua nhiều chuyện nữa.
Tần Mục cho xe rẽ qua đường lộ lớn.
- Tần chủ tịch, thật sự là chuyện rất tiếc nuối nha, cùng ngài đàm phán thật có cảm giác thật khiêu chiến.
Thanh âm Doãn Chiếu Cơ mang theo chút thất vọng, nhưng rất nhanh đổi lại cảm xúc, nói:
- Nghe nói bên Châu Phi có chút không an ninh, Tần chủ tịch có hứng thú hay không vậy?
Xe Audi rít mạnh trên mặt đường nhựa, Tần Mục giẫm mạnh lên phanh, xe dừng phắt lại. Trong lời nói của Doãn Chiếu Cơ rõ ràng biết chuyện của Hàn Tuyết Lăng, điều này làm trái tim Tần Mục nhảy lên mãnh liệt, cho xe tấp vào ven đường nói:
- Doãn tiểu thư, trước kia chúng ta luôn hợp tác phi thường khoái trá.
Doãn Chiếu Cơ cười khúc khích như chuông bạc, xuyên qua điện thoại Hạ Uyển Nhi cũng nghe thấy, lật mắt liếc nhìn Tần Mục, đem lực chú ý đặt bên ngoài.
- Tần chủ tịch, điểm này tôi không phủ nhận, nhưng Hàn Tuyết Lăng là đối thủ của tôi, nàng gặp phải loại tình huống kia đối với tôi mà nói phi thường có lợi.
Doãn Chiếu Cơ không biết xuất phát từ tâm lý nào, vừa kích thích Tần Mục đồng thời trong thanh âm mang vẻ buồn bã.
Tần Mục cau chặt mày, hắn không nhìn ra được ý tứ của nàng. Doãn Chiếu Cơ lại cười khẽ, chậm rãi hỏi:
- Tần chủ tịch, anh yêu nàng sao?
Bị một vị phu nhân hỏi chuyện bí ẩn như vậy, Tần Mục cảm giác tim mình đập rộn lên, về tình về lý Doãn Chiếu Cơ hỏi những lời này thật không đúng lắm, có vẻ mất tiêu chuẩn, Tần Mục nghĩ nghĩ, trả lời theo kiểu chính phủ:
- Người chồng cùng người vợ hẳn lên là một khối, lời nói của Doãn tiểu thư tôi thật sự không rõ.
Giờ phút này Doãn Chiếu Cơ đang nằm trên giường lớn trong khách sạn, ngón tay lướt qua áo ngủ, phát ra tiếng ngáp uể oải, nói nhỏ:
- Anh không rõ mà tôi cũng không hiểu, đời này Hàn Tuyết Lăng có phải luôn thắng tôi hay không, tôi thật mỏi mắt mong chờ.
Nói xong cũng không nói thêm lời nào, trực tiếp tắt điện thoại.
Tần Mục mờ mịt alo vài tiếng, gọi lại lần nữa, cuối cùng đành bất đắc dĩ bỏ qua, nhìn mặt đường phía trước, trong lòng sóng gió phập phồng.
Doãn Chiếu Cơ cúp điện thoại, ánh mắt có chút sắc bén nói:
- Hàn Tuyết Lăng, lần trước trong trận thi đấu quân sự thế giới chúng tôi bại bởi cô, nhưng lần này phải xem mạng cô có lớn hay không. Nếu không có đối thủ như cô, tôi thật sự cảm thấy tịch mịch đâu.
Một ly rượu nho đỏ tươi đặt trên đầu giường bị nàng cầm lên uống cạn sạch, bắt đầu chuẩn bị gặp mặt nhóm người Hạ Chân.
Tần Mục mang theo Hạ Uyển Nhi về tới Thanh Thao, trực tiếp đưa nàng tới cửa hàng internet của Từ Na cho nàng tùy ý đi chơi.
Sau khi trở lại đại viện huyện ủy, Tần Mục có chút tâm thần bất an, không ngừng đi qua lại trong văn phòng.