Trương Tử Bình nghe thấy những lời này của Tần Mục, đi tới đi lui trong
phòng làm việc. Những lời này, ý tứ bên ngoài là không muốn can dự,
không muốn tranh giành công trình, ép giá lẫn nhau với người khác, nhưng Trương Tử Bình lại có thể nghe ra ý tứ bên trong, Tần Mục rõ ràng là
muốn một mình nuốt trọn công trình này.
Dã tâm rất lớn! Trong quá trình tiếp xúc với Trương Tử Bình, Tần Mục vẫn là người rất hòa nhã, thong dong bình tĩnh, mặc dù hơi có phong mang,
nhưng cũng chỉ là đệ tử thế gia trẻ tuổi mà thôi. Nhưng hôm nay, Tần Mục lần đầu bày ra khí phách kia, loại biến chuyển bất ngờ này khiến cho
Trương Tử Bình trong thời gian ngắn có thể tiếp nhận.
- Không dễ làm.
Trương Tử Bình châm điếu xi gà, lắc đầu thở dài nói:
- Nếu chúng ta tham gia vào, cũng không thể ngăn cản con đường tiền tài
của người khác, mọi người cùng nhau làm ăn, sau này dễ nói chuyện hơn.
Tần Mục ừ một tiếng, đứng lên vỗ vỗ ống tay áo, cười nói:
- Được rồi, nhị thiếu, chuyện này tôi sẽ trở về suy nghĩ, nhưng tôi vẫn
cảm thấy, mấy người vì muốn ăn nhiều ăn ít mà hạ thấp lợi nhuận của
mình, chi bằng ôm cái bánh về nhà, mình muốn ăn thế nào thì ăn.
Tần Mục vẽ một cái bánh mì lớn cho Trương Tử Bình, nếu quả thật Trương
Tử Bình có thể ôm trọn công trình Tứ Hoàn này, sợ rằng có thể chuyển
hình trong nháy mắt, thành lập một công ty kiến trúc quy mô lớn. Tần Mục lại không thể ra mặt, hắn là nhân viên trong thể chế, nhúng tay vào
trong công trình quy mô lớn như vậy, bị đối thủ bắt được điểm yếu, tình
cảnh của hắn tất nhiên không thể lạc quan. Lúc này chính là thời khắc
hai hệ Tần Dương tỷ thí với nhau, cho dù là tiểu khoa trưởng kinh thành, cũng sẽ có người để ý, Tần Mục không muốn mạo hiểm.
Nhưng Tần Mục ném ra một hạt giống, lòng tham của con người vốn không có điểm dừng, sợi dây cung trong lòng Trương Tử Bình nhất thời bị Tần Mục
kéo căng, muốn không động tâm, đó là gạt người. Cho nên, lúc sắp ra cửa, Tần Mục quay đầu nói:
- Nếu có thể làm được bản vẽ kiến trúc, chúng ta vẫn có khả năng nắm được toàn bộ công trình.
Ánh mắt Trương Tử Bình sáng lên, đột nhiên ngẩng đầu muốn hỏi cẩn thận, nhưng Tần Mục lại bước đi không quay đầu lại.
Dĩ nhiên, cái gọi là một người nuốt trọn của Tần Mục, cũng không phải
Tần Mục muốn một mình làm chuyện này, mà là cố định toàn bộ công trình
trong vòng khống chế của Tần Mục và Trương Tử Bình, thí dụ như Tần Mục
có thể liên hiệp với huynh đệ tỷ muội của cô cả, cô hai, còn Trương Tử
Bình đương nhiên cũng có thể liên lạc với trực hệ của hắn, muốn nắm được công trình, không phải có một hai trăm vạn đầu tư ném vào là có thể nắm được, đây sẽ là một con số cực lớn. Loại công trình này nói lợi nhuận
lớn thì lợi nhuận lớn, nói không có lợi nhuận cũng không có lợi nhuận,
tầng tầng cắt xén tầng tầng biếu quà, mực nước sâu bên trong, Tần Mực
cũng không muốn đứng ra lý sự với người.
Tần Mục còn chưa về nhà, Trương Tử Bình đã gọi điện đến. Tần Mục khẽ mỉm cười, nhận điện thoại nói:
- Trương nhị thiếu, rốt cục tâm động rồi sao?
Trong điện thoại truyền đến tiếng nghiến răng nghiến lợi của Trương Tử Bình, thấp giọng nói:
- Hiện tại tôi tạm thời có thể triệu tập hai ba ngàn vạn, phía bên cậu như thế nào?
Tần Mục sửng sốt, đây rõ ràng là Trương Tử Bình đầu tư tất cả tài sản
rồi, xem bộ dạng là chuẩn bị được ăn cả ngã về không. Tần Mục tính toán
một lát, nói:
- Nhị thiếu, anh biết tôi đang tại vị, trong nhà có bao nhiêu tài chính, ta thật khó mà nói, chi bằng tôi liên lạc một chút, sau đó cho anh câu
trả lời chắc chắn?
- Tần Mục, lời này của anh không thật thành rồi.
Giọng nói của Trương Tử Bình càng ngày càng trầm thấp:
- Tôi đã liên lạc với phó thị trưởng rồi, tối nay sẽ đi sao chép một bộ
bản vẽ, không phải anh định cho tôi tuột xích giữa đường chứ?
Tần Mục thoáng rùng mình, Trương Tử Bình quả nhiên là đệ tử đại gia thâm căn cố đế của kinh thành, thì ra hắn đã sớm móc nối với bên kia rồi,
thực lực của hắn thật không thể khinh thường. Thực lực của Tần Mục ở
kinh thành lại mỏng manh, nếu từ nhỏ đã lớn lên ở kinh thành, hiện tại
địa vị nhất định là hiện tại không cách nào so sánh được, cho dù cấp bậc vẫn là phó phòng, nhưng thực quyền chắc chắc là nhiều hơn.
Tần Mục cười ha ha, nói:
- Nhị thiếu, anh cũng biết phía bên Vạn Yến đang đầu tư xây dựng phân
xưởng, tài chính tiêu tốn trong đó rất nhiều, thật sự không có cách nào
đầu tư nữa. Giờ tôi chỉ có thể thương lượng với anh em bà con đang giãy
dụa ở mấy tuyến khó khăn, xem bọn họ có thể rút ra ra bao nhiêu tài
chính.
Trương Tử Bình cười mắng một câu, giọng nói không thoải mái bớt đi rất
nhiều. Cái bánh ngọt này ném cho Tần Mục, nếu thật sự bắt lấy, về cơ bản vẫn là hai người chia nhau, Tần Mục thần bí nói:
- Nhị thiếu, nếu anh có thể ăn được chiếc bánh ngọt này, bên tôi còn có
một chuyện tốt chờ anh, không chừng dựa vào chuyện này, anh còn có thể
bắt được khoản cho vay không lãi suất của ngân hàng.
Trương Tử Bình quả thật bị hấp dẫn, hít một hơi lãnh khí hỏi thăm Tần
Mục rốt cuộc là chuyện gì. Tần Mục cười ha ha, chỉ nói đến thế liền cúp
điện thoại, đến mức Trương Tử Bình ở bên kia thiếu chút nữa đập điện
thoại xuống đất.
Tần Mục dừng xe ở cửa quán cơm của lão Mã, xuống xe chậm rãi bước vào
trong tiệm cơm. Lão Mã đang bận rộn chuẩn bị thức ăn, vừa thấy Tần Mục
bước vào, vội vàng kêu vợ ra làm, còn mình nhanh chóng thu dọn cái bàn ở cửa, để Tần Mục ngồi xuống. Trên quầy còn có một đứa trẻ bảy tám tuổi
cầm quyển vở làm bài tập, thấy lão Mã ngồi xuống bàn, liền vội vàng chạy tới chui vào lòng lão Mã.
Lão Mã cười híp mắt, đánh một cái lên mông đứa bé, mắng:
- Nhóc con, qua bên kia làm bài tập, ba và chú cần nói chuyện.
Tần Mục khoát khoát tay, nói:
- Đứa bé quấn anh như vậy, cứ để nó đứng chơi đi, tôi nói mấy câu rồi đi thôi.
Lão Mã nghe Tần Mục nói như vậy, bất đắc dĩ cười nói:
- Đứa nhỏ này, được chiều nên quen rồi, khó khăn lắm mới tìm được một
trường chịu nhận những đứa không có hộ khẩu kinh thành, nộp một khoản
phí lớn, chỉ có chủ nhật mới có thể trở về, vì vậy rất nhớ nhà.
Tần Mục ừ một tiếng, liền hỏi thăm lão Mã công việc thế nào rồi. Lão Mã
nói với Tần Mục, con đường này phần lớn đã thuyết phục xong rồi, chỉ có
một hai nhà còn đang phân vân giá tiền, đoán chừng không đến mấy ngày
nữa là có thể nắm được. Bởi vì điều kiện Tần Mục đưa ra cao hơn giá thị
trường một chút, những người bán nhà đi vẫn có thể tiếp nhận.
Tần Mục gật đầu, ngón tay vẽ một vòng trong tiệm cơm nói:
- Được rồi, đến lúc nào làm chứng nhận bất động sản, anh mang đến một bản cho tôi, đem theo cả thẻ căn cước và hộ khẩu của anh.
Lão Mã a lên một tiếng, nhất thời cảm thấy mình suy nghĩ không thấu đáo, ánh mắt ngây ngốc nhìn Tần Mục. Tần Mục không để ý đến hắn, cười híp
mắt nói với đứa bé:
- Cháu bé, cháu tên gì, mấy tuổi rồi?
- Mã Hữu Tài, bảy tuổi rồi.
Đứa bé trả lời gọn gàng.