Thanh Quan

Chương 1070: Chương 1070: Chuẩn bị đại sát khí. (2)




Tần Mục tự nhiên không biết Chu Tiểu Mai cùng Ruth đã đạt thành hiệp nghị đứng cùng trận tuyến, hắn cũng không biết trả lời với nữ nhân sẵn sàng đi tha hương vì hắn.

Chu Tiểu Mai cười cười, nói ra:

- Cũng không biết vì cái gì, năm nay em rất ưa thích trượt tuyết, nếu không anh rút thời gian đi Thụy Sĩ với em đi.

Tần Mục đang hận không tìm được chủ đề, Chu Tiểu Mai đã nói ra, Tần Mục tự nhiên há mồm đáp ứng, ước định với Chu Tiểu Mai năm sau sẽ gặp ở Thụy Sĩ. Chu Tiểu Mai nghe được Tần Mục trả lời, ngực của nàng như không thở được, duỗi bàn tay nhỏ không ngừng vỗ ngực của mình, cố gắng bày ra giọng điệu trấn định, nhàn nhạt ước hẹn quân tử với Tần Mục.

Tần Mục biết rõ, Chu Tiểu Mai cúp điện thoại, nhìn qua Ruth vung nắm đấm lên, Ruth tươi cười nói:

- Tổng giám đốc, tiểu mỹ nhân xinh đẹp như cô chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay, không biết có bao nhiêu nam nhân quỳ gối trước váy của cô. Công ty của chúng ta phải thuê người chuyên môn dọn hoa đấy, đây còn là dọn hoa mỗi ngày nữa đấy.

Nói xong không ngừng liếm môi, giống như Chu Tiểu Mai bỏ qua những chuyện lãng mạn như vậy.

Chu Tiểu Mai thản nhiên cười lên, vỗ ót Ruth nói ra:

- Được rồi, hiện tại cô đã kết hôn, nếu như người khác tặng hoa tươi cho cô, khi đó...

- Đó là chuyện khác.

Ruth bĩu môi:

- Trước khi kết hôn tôi chọn bạn tự do, nhưng sau khi kết hôn, tôi chỉ có một mình chồng mình, đây là chân lý kết hôn.

Chu Tiểu Mai hơi phiền muộn cười cười, nhàn nhạt nói ra:

- Tôi nghĩ, lúc bắt đầu quen hắn thì tôi đã thủ trinh cho hắn rồi.

Ruth mắt trợn trắng, rất hiển nhiên không hiểu nổi sao trong thời đại này vẫn còn nữ nhân như vậy.

- Đúng rồi, tổng giám đốc, Dương Yếp cùng Sydney đang kết hợp tổ chức buổi hòa nhạc, trước tết sẽ đi Thụy Sĩ diễn xuất, có lẽ đến lúc đó tôi có thể thiết kế tiệc tối cho các vị đấy.

Ruth dương dương đắc ý tuyên bố.

Dương Yếp cùng Sydney sao? Chu Tiểu Mai xoa xoa đầu, thấp giọng chửi bới vài câu với Tần Mục, quay đầu đặt lực chú ý lên văn bản trên bàn.

Văn Nhập Hải hôm nay cầm cuốn sổ nhỏ thống kê công tác, đảo mắt nhin qua một cái. Hắn phát hiện Tần Mục đi vào Quảng Châu thời gian này trải qua những chuyện xem như đầy truyền kỳ, người khác hình như đang chờ Tần Mục bộc lộ tài năng và thất bại, nhưng mà Văn Nhập Hải lại nhạy cảm cảm giác được Tần Mục còn có hậu chiêu. Cái khác không nói, chỉ nói Phương Tù không có bất kỳ điều kiện nào đã dời khỏi Phổ Thượng, còn hiến biệt thự của mình cho Tần Mục, Tần Mục và Phương Tù khẳng định có chuyện ẩn bên trong. Hơn nữa Phổ Thượng trừ cục tư pháp lớn hơn cục chiêu thương một chút, địa phương khác cũng không có gì nổi bật, làm cho Văn Nhập Hải nội tâm sinh ra suy nghĩ như vậy, Tần Mục rốt cuộc đầu độc độc Phương Tù như thế nào, đây chính là lãnh đạo quân đội cao cấp đấy.

Văn Nhập Hải làm người chưa bao giờ muốn dừng chân ở trong cục hưu trí này, cho nên hắn đánh không ít bài tình cảm, cùng có xuất hiện cùng không ít phó cục, những chuyện này chính là nhờ tình cảm đạt được. Đây có chút giống như cấp dưới xum xoe với lãnh đạo, cho dù lãnh đạo nào cũng có tự ngạo của mình, mà tự ngạo này thỉnh thoảng lộ ra chút tin tức cho hắn nghe. Văn Nhập Hải hiểu khu Hoàng Dương khu trưởng Ngôn Thừa Binh xuống ngựa ngoài ý muốn, đây là kết quả tâng trên đấu sức không ít, hơn nữa còn là miệng lưỡi sắc sảo, nếu không Ngôn Thừa Binh cũng như Tần Mục bị điều tới nơi nào đó làm chức quan nhàn tản, mà không phải bị bỏ tù, vì vậy, trải qua hắn phân tích, Tần Mục tại cục hưu trí thời gian không dài, thời điểm này phải nhanh chóng ôm đùi hắn mới được.

Cho nên vào lúc năm giờ chiều, Văn Nhập Hải gõ cửa phòng Tần Mục.

Văn Nhập Hải vừa vào cửa, Tần Mục cười nói:

- Nhập Hải a, hôm nay không có đánh bài, có phải cảm thấy thiếu ít đồ hay không.

Đây là do Tần Mục trong thời gian ngắn sẽ được ủy thác trách nhiệm, Văn Nhập Hải không có xum xoe cười toe toét như lúc trước, mà là thở dài, dùng giọng điệu thở dài nói:

- Tần cục trưởng, ngài cũng biết cục hưu trí chúng ta trừ ngày lễ ngày tết mấy ngày này phải làm bộ đi an ủi cán bộ kỳ cựu ra, ngày bình thường chẳng khác gì tượng đất.

Sắc mặt Tần Mục nghiêm lại, bày giọng quan giáo huấn nghiêm khắc.

- Văn đồng chí, tôi phải phê bình anh rồi. Cái gì gọi là tượng đất? Không nên xem thường bất cứ công việc gì, đây là đóng góp một viên gạch xây dựng quốc gia, ít đi ai cũng xảy ra vấn đề, anh phải uốn nắn nhận thức của mình một chút.

Văn Nhập Hải nhìn qua sắc mặt Tần Mục, tuy nghiêm khắc nhưng chẳng có chút tức giận nào cả, khẩu khí nghiêm khắc bày giọng quan rất lớn, vì vậy hắn gãi gãi đầu nói ra:

- Trên mái hiên có ngói lưu ly, còn tốt hơn nền gạch xanh nhiều lắm, đúng không Tần cục trưởng.

Văn Nhập Hải nói câu này rõ ràng mang theo đạo lý làm quan. Đối với người nào nói lời nào, Văn Nhập Hải quá rõ ràng, khi Tần Mục đi vào cục hưu trí thì không ít lần thu mua nhân tâm, hắn hiểu bên người Tần Mục ít người. Hắn muốn cắm rễ ở Quảng Châu thì phải đổi không ít vị trí, Tần Mục này muốn tổ chức một đám dòng chính cho mình, mà không phải toàn quyền hợp tung liên hoành với người khác. Chỉ có cố gắng bồi dưỡng người của mình mới thật sự là lực lượng của mình.

Tần Mục cười mắng:

- Văn Nhập Hải ah, tâm tư đúng là xoay chuyển rất nhanh.

Hắn đưa tay xem thời gian, trầm ngâm một lát, nhìn Văn Nhập Hải nói ra:

- Như vậy, có thời gian thì lái xe đi tìm khu Hoàng Dương Phương Thiên Nhu bí thư, giúp tôi hỏi thăm cô ấy một chút, lúc nào mang xe con chạy ra khỏi khu Hoàng Dương, tôi hiện tại có chút không vui.

Tần Mục nói lời này biểu lộ ý tứ rõ ràng, Vân Nhập Hải nghĩ cả buổi, cũng không biết Tần Mục đang biểu đạt có ý gì.

Hiện tại tiếng gió liên tục, cán bộ xuống ngựa cũng không ít, nhiều người bây giờ đang động tâm tư, hiện tại biến thành chúc tết chồn, nuôi cho mập, còn không biết cuối cùng con mắt của cấp trên nhìn chằm chằm vào ai. Trong nhà Quốc Thụy Tường, Kế Đỉnh Thịnh cau mày suy tư. trước mặt hắn bày hai ly rượu, hắn bưng chén rượu lên, uống nửa ly và buồn bực nói chuyện.

Đối diện hắn đương nhiên là Quốc Thụy Tường. Hai phụ nữ đang ở trong phòng nói chuyện, lưu không gian cho mấy lão gia này. Quốc Thụy Tường quy củ rất lớn, nam nhân nói chuyện thì nữ nhân không được xen vào. Giờ phút này Quốc Thụy Tường hai tay đan vào nhau, đang suy nghĩ.

Kế Đỉnh Thịnh từ khi ngồi xuống đã lải nhải với Quốc Thụy Tường cả buổi, Quốc Thụy Tường vẫn không phát biểu ý kiến. Trong lòng Kế Đỉnh Thịnh sốt ruột, thế nhưng mà hắn cũng biết mình có thể đi lên vị trí này toàn bộ là do vợ của mình cả, Quốc Thụy Tường không nói lời nào, hắn cũng không có biện pháp tiến thêm một bước, chỉ có thể mang khẩu khí chuyển lên người Tần Mục.

Khóe miệng Quốc Thụy Tường mang theo nụ cười cao thâm mạt trắc, nói:

- Không nên gấp, phải ổn và vững.

- Còn ổn? Tần Mục tiểu tử kia đang đi tiểu trên đầu của tôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.