- Nhị thiếu gia, sứ thanh hoa kia là đồ cha của anh thích nhất dấy, cầm ra...
- Tôi muốn xem bọn họ sẽ va chạm thành cái gì đấy.
Trương Tử Bình duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng lắc lắc một cái, nói:
- Trương gia hiện tại kém hai nhà này, đều có thế hệ trước bảo kê, thích hợp thì nên tỏ vẻ tình bạn với một nhà, nghĩ đến cha tôi cũng đồng ý.
Đấu giá đang tiếp tục, Trương Ngọc Hải bởi vì Tần Mục vượt lên trước,
mười sáu kiện còn lại thu sáu bảy kiện, mà Tần Mục chỉ mua được ba kiện, so sánh ra thì còn kém hơn Trương Ngọc Hải hai mươi vạn. Dương Yếp lo
lắng suông, nhưng lại cũng không dám nói gì với Tần Mục. Trương Ngọc Hải bộ dáng đắc thắng, bộ dáng hổn hển lúc trước biến mất, ngược lại phong
bộ nhẹ nhàng, cười yếu ớt văn nhã.
Tần Mục nhìn qua bộ dáng Trương Ngọc Hải dương dương đắc ý, đột nhiên quay đầu nhìn Dương Yếp cười nói:
- Có phải cô bây giờ đang nghĩ Tần bí thư tại Bắc Liêu vài năm trước rát nghèo, tại sao ném vào ba bốn mươi vạn mà không nháy mắt chứ gì?
Dương Yếp sớm có suy nghĩ này, nghe Tần Mục hỏi vậy thì bối rối, sắc mặt càng đỏ lên, bàn tay đặt dưới bàn xoa góc áo.
- Với tư cách người của công chúng, bộ dáng của cô như vậy là không thích hợp!
Tần Mục tiếp tục nói:
- Nhưng mà cô cũng biết đấu giá hội này có ý gì, cũng mang đồ trân tàng của mình lấy ra, cô rất có tấm lòng yêu mến đấy.
Tần Mục nói câu này đúng trọng tâm, vốn kiếp trước quen với Dương Yếp.
Dương Yếp cũng không biết, được nam nhân ngưỡng mộ trong lòng khích lệ
biểu lộ của nàng càng phong phú, không biết là nên khóc hay nên cười,
hoặc hoan hô lên.
- Kiện thứ mười chín, do ca sĩ Dương Yếp tiểu thư cung cấp, đây là album bạch kim trân tàng bản đầu tiên của cô ấy, cả đại lục chỉ có mười cái.
La Đạm Ca cầm trong tay một hộp đãi DVD hình vuông nhỏ nhắn.
Tần Mục bởi vì ngồi ở phía trước, lờ mờ nhìn thấy hình Dương Yếp mặc
quần áo trắng trong album, sau lưng có đôi cánh thiên sứ, hiển thị rất
đẹp.
- Cái album này có chữ ký Dương Yếp tiểu thư tự tay ký, giá khởi điểm ba ngàn!
Mỗi lần ra giá không dưới năm ngàn, nhưng bởi vì quan hệ với Dương Ngọc Hải, La Đạm Ca giảm còn hai ngàn.
Lúc này sắc mặt Trương Tử Bình trầm xuống.
Thời điểm Dương Yếp đứng dậy thì ánh mắt tất cả mọi người tập trung vào
người Tần Mục. Có lẽ có không ít người chẳng biết thân phận của Tần Mục, nhưng mà đấu giá hội vừa bắt đầu thì Tần Mục liền bỗng nhiên nổi tiếng, tăng thêm hắn sẽ giúp bạn gái của mình, mọi người nhao nhao suy đoán
Tần Mục nhất định sẽ mua album này.
Tần Mục mỉm cười nhìn qua La Đạm Ca, cho người ta cảm giác hắn bắt buộc có album này.
- Năm ngàn!
Dương Ngọc Hải không nhanh không chậm hô một cái giá. Cái album này
không có bao nhiêu giá trị, cũng bởi vì danh khí của Dương Yếp nên trong mắt đám thiếu gia, minh tinh chỉ là thứ hư ảo mà thôi, tùy tiện ngoắc
ngoắc ngón tay là xong việc. Hắn làm như vậy chỉ là thả con tép, bắt con tôm, khiến cho Tần Mục hứng thú khiêu chiến.
Tất cả ánh mắt mọi người nhìn qua người Tần Mục, chờ Tần Mục hô giá, mà
ngay cả Dương Yếp cũng chờ đợi nhìn qua Tần Mục. Nhưng là Tần Mục lại
không thèm quan tâm ai cả, làm cho bọn họ không rõ đầu mối.
Cái giá này nếu là người khác thì Tần Mục sẽ gọi, nhưng mà nó lại khắc
tên của Dương Yếp lên, đây là album trân tàng của người làm, Tần Mục
không thể qua loa ra tay. Trong đám khách nhân ai biết người ta có thân
phận gì, Dương Ngọc Hải có thể kêu giá bởi vì hắn thân phận chẳng ra gì, chỉ là thương nhân mà thôi, hắn không có điên cuồng vì minh tinh, nhưng mà Tần Mục có thể.
Làm bạn với Dương Yếp vẫn được phép, tổ chức không có quy định quan chức phải cách ly với người của công chúng, không cấm quen bọn họ, nhưng nếu hắn vì minh tinh mà vung tiền như rác thì không xong rồi. Huống chi Tần Mục là người nhà, càng bận tâm ảnh hưởng, cho nên hắn không định ra
tay.
La Đạm Ca có chút kỳ quái nhìn qua Tần Mục, búa trong tay không gõ
xuống. Dương Ngọc Hải đưa mắt nhìn qua, bắt chéo hai chân chờ Tần Mục
kêu giá. Người trong sảnh đấu giá là nhân tinh, từ đại bộ người kêu giá
thì Tần Mục cùng Dương Ngọc Hải đang so kè nhau, hôm nay cây kim đã lộ
mũi nhọn, người bên ngoài không muốn tham gia vào trong đó.
Dương Ngọc Hải cười rộ lên, lớn tiếng nói:
- Tần khoa trưởng, đây là album được làm giới hạn, bỏ qua đáng tiếc.
Một câu khoa trương càng mang Tần Mục đưa lên. Tần Mục cười lắc đầu, nói ra:
- Âm nhạc mặc dù tốt, tôi không biết thưởng thức, vẫn là Trương tiên sinh tinh mắt.
Tần Mục trực tiếp chịu thua vượt qua dự kiến của Dương Ngọc Hải, nếu
chuyện này bày trên người của hắn, hắn dù bằng giá nào cũng phải mua mặt mũi này.
La Đạm Ca thấy Tần Mục trực tiếp không tham gia cạnh tranh, trong nội
tâm có chút cay mũi, những người này đều có đức hạnh như nhau, đều xem
người trong giới nghệ sĩ là đồ chơi, sau khi sử dụng xong, chẳng còn giá trị thì ném đi.
Tần Mục thấy thất vọng Dương Yếp thì gật gật đầu, thấp giọng nói ra:
- Thực xin lỗi, xin lỗi không tiếp được.
Nói xong hắn đi ra cửa hông.
Mọi người thấy không có trò hay xem, lại tập trung nhìn vào La Đạm Ca. La Đạm Ca vội vàng cười nói:
- Vị tiên sinh này ra giá năm ngàn nguyên, có ai ra giá cao hơn không?
- Năm ngàn nguyên lần thứ nhất!
- Năm ngàn nguyên lần thứ hai!
La Đạm Ca giơ búa nhỏ lên, chậm rãi hất lên, trong miệng tiếp tục nói:
- Năm ngàn...
- Một vạn.
Giọng nói vang dội vang lên, lập tức khiến tâm tư mọi người treo ngược,
mọi nhìn qua người hô, chính là Phùng lão bản của công ty Thái Đại. Hắn
thấy mọi người nhìn qua mình, mỉm cười nói:
- Thực xin lỗi mọi người, tôi hoàn toàn mê âm nhạc của Dương tiểu thư.
Tần Mục không ra tay, Dương Ngọc Hải tranh giành cũng không có ý gì,
nhìn qua La Đạm Ca làm nhắc nhở, tỏ vẻ mình cũng buông tha. Trong mắt
hắn xem ra muốn cua Dương Yếp là rất nhẹ nhàng, chỉ cần tăng thêm chút
sức thì nàng cũng rụt rè không bao lâu, cái album này hắn không nhìn vào trong mắt, đến lúc đó cứ trực tiếp nghe Dương Yếp hát là được.
Vốn nên biến thành đại chiến nhưng bây giờ tẻ ngắt, Phùng lão bản móc
một vạn nguyên và thu album vào túi. Hắn cười nhận lấy, từ trong lòng
móc ra danh thiếp, sau đó đưa cho thư ký thấp giọng nói vài câu, tư ký
gật đầu, cầm album và danh thiếp ra khỏi đại sảnh.
Trương Tử Bình ở bên cạnh cười lạnh, nói:
- Dương Ngọc Hải lá gan cũng đủ mập, thực cho rằng tôi sợ lão Dương gia
nhà hắn sao, ngay cả địa bàn của tôi còn dám thò tay vào? Lực Quân, anh
đi xem Tần Mục, tôi cũng không tin tiểu tử này có thể nuốt cơn tức
này, không chuẩn còn đùa bỡn phá phối hợp của chúng ta đấy!
Chu Lực Quân gật gật đầu, nhìn qua chung quanh, phát hiện không có người chú ý tới hắn, liền cúi người đi tới cửa hông mà Tần Mục vừa đi ra.
Thời điểm này sứ thanh hoa của Trương Tử Bình được người ta chuyển lên, lúc này khiến đám người cao tuổi kinh hô.