Thanh Quan

Chương 431: Chương 431: Chuyện ngoài ý muốn. (2)




Nhan Bân vỗ mạnh lên bàn, cả giận nói:

- Vương Ái Trân, đây là địa phương gì, cho cô rống to gọi nhỏ? Có oan khuất thì nói, cô ồn ào như vậy ai có thể giúp cô xuất đầu?

Một tiếng quát làm người phụ nữ bừng tỉnh, nhìn Nhan Bân, có chút ngập ngừng hỏi:

- Anh là…Nhan khoa trưởng?

Nhan Bân gật đầu, kéo ghế mời Tần Mục ngồi xuống. Tần Mục không chủ động tỏ rõ thân phận, Nhan Bân biết hắn muốn đem quyền chủ động giao cho mình, hắn chỉ muốn ở bên cạnh nhìn xem. Cơ hội này nhất định phải tranh thủ, hắn nhìn thoáng qua Tần Mục, cau mày nói:

- Vương Ái Trân, cô có biết hành vi hôm nay của cô tạo thành ảnh hưởng bao nhiêu không? Có khó khăn đi tìm công an nhân dân, cả ngày cô mở tiệm buôn bán, chút chuyện như vậy cũng không biết?

Mở tiệm buôn bán? Tần Mục giật mình, cẩn thận nhìn Vương Ái Trân, thật sự trùng điệp với hình ảnh trong trí nhớ, người phụ nữ này chính là chủ cửa hàng mà hắn nhìn thấy ngày đến con phố hoàng kim. Điều này làm Tần Mục càng thêm chú ý, lấy thuốc lá trong túi vừa định rút ra một điếu, nhưng lại đặt lên bàn.

Vương Ái Trân đột nhiên đứng lên, chạy vội tới trước mặt Nhan Bân, hai công an bên cạnh định ngăn cản nhưng nàng phốc một tiếng quỳ sụp trước mặt Nhan Bân, òa khóc nói:

- Nhan khoa trưởng, anh phải làm chủ cho tôi ah, hai mẹ con chúng tôi đã không còn cách nào sống nổi, lần này thật sự bị người bức tử ah!

Nhan Bân biến sắc, vội vàng ngồi xổm người xuống khuyên giải an ủi Vương Ái Trân. Trên mặt Tần Mục hiện lên biểu tình rõ ràng, liền đứng lên nói:

- Nhan khoa trưởng, chuyện này anh tìm hiểu rõ một chút đi.

Nói xong xoay người rời khỏi phòng tạm giam.

Hắn không lấy đi hộp thuốc lá, để yên trên bàn. Nhan Bân vừa nâng đỡ Vương Ái Trân đứng dậy, ánh mắt toát ra tinh quang, nhìn hai công an khác nói:

- Tâm tình của nàng rất không ổn định, tôi xem đợi lát nữa bàn lại đi.

Hai công an nhìn nhau đi ra ngoài.

Sau đó Nhan Bân thương lượng với Vương Ái Trân, để nàng thay đổi quần áo mới nói chuyện. Có chuyện oan khuất gì cứ việc nói, hắn nhất định làm chủ cho nàng.

Thoạt nhìn tư cách của Nhan Bân không tệ, Vương Ái Trân nức nở một thoáng, đồng ý lời đề nghị của Nhan Bân, để nữ công an lấy tới quần áo.

Nhan Bân gật gật đầu, cầm gói thuốc trên bàn, dặn Vương Ái Trân lát nữa có chuyện gì thì cứ nói, không cần che giấu, sau đó mở cửa phòng tạm giam, nhìn chung quanh, phát hiện Tần Mục đang chậm rãi đi trên hành lang, vội vàng chạy theo.

Tần Mục nghe được tiếng bước chân cũng không xoay người lại nhìn xem. Nếu ngay cả ám chỉ rõ ràng như vậy của hắn mà Nhan Bân cũng không thể nhìn ra, đề bạt hắn cũng không có ý nghĩa gì quá lớn.

Nhan Bân đi theo sau Tần Mục, không nói chuyện, chỉ cầm gói thuốc trong tay nhắm mắt theo đuôi. Thẳng tới khi ra khỏi tòa lầu cục công an, Tần Mục nhìn lên bầu trời phiêu đãng vài đám mây, như có điều ám chỉ nói:

- Trời nắng tốt như vậy, bị mấy đám mây phá hủy.

Nói xong như phục hồi lại tinh thần nhìn Nhan Bân, nói:

- Nhan khoa trưởng, chuyện này phải tìm hiểu rõ. Trong thời gian ăn tết, nhiệm vụ của các anh thật nặng đi.

Nhan Bân không ngớt lời đáp ứng, cũng không biết có nên trả lại hộp thuốc lá cho Tần Mục hay giữ lại. Tần Mục hiểu được tâm tư của hắn, cười nói:

- Anh giữ lại thuốc hút đi, xem như người làm chủ tịch huyện lì xì tết cho các anh.

Nói xong có chút nghiền ngẫm nhìn Nhan Bân, lên xe rời đi.

Nhan Bân chỉ cảm thấy hộp thuốc lá trong tay nặng trịch, Tần Mục làm sao là cấp cho gói thuốc, mà là quả bom đi. Vốn cho rằng Tần Mục sẽ tiếp tục quay về phòng tạm giam, cho nên hắn mới dặn dò Vương Ái Trân có chuyện gì cứ nói ra, có tôn đại thần Tần Mục ở đó, có vấn đề đau đầu gì sẽ có hắn xử lý. Ai ngờ Tần Mục trực tiếp đem quyền lợi này giao cho mình, chuyện này có thể làm tốt hay không chính là mấu chốt cho Nhan Bân bước vào vòng luẩn quẩn trong trung tầng huyện Thanh Thao.

Vấn đề chính là ở trong này, Nhan Bân nghĩ tới tin tức truyền qua từ con phố hoàng kim, chuyện này nói không chuẩn có liên hệ tới Triệu Gia Hưng, nếu đắc tội đại lão cục giao thông, mình còn được bình an vô sự hay không? Triệu Đông Bạch chính là người của bí thư huyện ủy!

Đứng trong gió lạnh sưu sưu, Nhan Bân có chút hoang mang cùng kinh hãi, cẩn thận cân nhắc một chút, hung hăng giậm chân, chạy vào trong lầu đến phòng trực ban lấy điện thoại bấm dãy số, sau đó nói:

- Viên cục trưởng, tôi có tình huống cần hội báo…

Tần Mục lái xe chậm rãi đi trên đường lớn trong thị trấn, nghĩ tới chuyện xảy ra hôm nay, tâm tư dần dần thâm trầm. Hai anh em Diệp Thạch Bình cùng Diệp Thạch Lỗi ngoài sáng trong tối đều gây khó khăn cho hắn, tuy rằng hiện tại thái độ của Diệp Thạch Bình tốt hơn một chút, nhưng lại đem chiến tích của Tần Mục ôm cứng vào trong ngực, Diệp Thạch Lỗi càng thêm quá phận, muốn dùng loại cạm bẫy mỹ nhân kế. Đấu tranh quyền lực trong Thanh Thao nếu liên lụy tới bên tỉnh ủy, thật có chút không tốt lắm.

Đây là vấn đề bề ngoài, những động tác của bọn hắn có lẽ không nhận được ám chỉ của mặt trên, nhưng nếu Tần Mục muốn chân chính mở ra lỗ hổng huyện Thanh Thao, chỉ sợ còn cần ở ngay địa phương bị té xuống đứng lên. Tuy rằng xí nghiệp Tam Dương không còn tồn tại, nhưng đó chỉ là một góc băng sơn, Tần Mục tin tưởng đất cát phủ trên cái nắp trong Thanh Thao vẫn còn chưa quét sạch sẽ, càng khỏi nói có thể chứng kiến được cái nắp ngăm đen kia.

Nghĩ đến đây, Tần Mục cầm điện thoại bấm dãy số một bạn học trong trường Đảng, hỏi thăm chính sách quan hệ tới phương diện chữa bệnh, thẳng tới khi di động nóng bừng lỗ tai hắn mới đặt xuống.

- Reng…

- Tần chủ tịch, tôi là Viên Xuân Bách. Năm nay ăn tết nghe nói anh không về nhà, không bằng đến chỗ của tôi, mọi người cùng nhau náo nhiệt một chút?

Chuyện của Vương Ái Trân vừa xảy ra không bao lâu, Viên Xuân Bách đã gọi điện thoại tới, xem ra Nhan Bân vẫn hồi báo cho hắn. Tần Mục mỉm cười, nói:

- Làm vậy chẳng phải là quấy rầy ông. Như vậy để hôm khác đi, chờ qua năm chúng ta còn gặp mặt.

Từ chối khéo Viên Xuân Bách, Tần Mục nhìn ra cửa sổ.

Nhan Bân làm vậy cũng không quá mức, thậm chí có thể nói là phi thường tròn trịa. Chính vì như thế hắn không dám lấy tiền đồ của mình đùa giỡn, cũng bởi vì Tần Mục còn chưa lộ nanh vuốt, không ai xem hắn là quan trọng mà thôi.

Tần Mục lạnh lùng cười một tiếng, Tần âm nhân cũng nên để huyện Thanh Thao nhận thức chính mình một chút đi.

Mùng một, Tần Mục thông qua điện thoại chúc tết, vẫn là lời khách sáo luân phiên, không có ý nghĩa gì thực chất.

Nếu hắn không nhận trực ban, ngày này chỉ sợ không được nhàn rỗi, nhưng bởi vì hắn ở trong đại viện huyện ủy, người muốn chúc tết hắn trong lòng có kiêng kỵ sợ bị người nhìn thấy, ngược lại giúp Tần Mục có được một ngày thanh tịnh.

Buổi chiều Tần Mục gọi điện cho Hà Tinh. Nàng đã trở thành người nổi tiếng của CCTV, bởi vì lần trước xảy ra chuyện tại huyện Lan Trữ, đài truyền hình khẩn cấp điều nàng ra sau sân khấu, sau đó trải qua một thời gian chuyển hình, từ người chủ trì tiên phong đối mặt với cả nước biến thành người đứng sau màn vạch kế hoạch, phía sau có năng lượng của người khác trộn lẫn bên trong hay không Tần Mục không biết được, nhưng bước đầu tiên trong kế hoạch của hắn phải bắt đầu khởi động từ trên người Hà Tinh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.