Ads Càng nghĩ rốt cuộc Cao Bằng cũng nghĩ đến có lẽ Tần Mục sẽ có biện pháp
giải quyết khốn cảnh trước mắt. Bao nhiêu lần Tần Mục độc thân đi vào
hang sói nhưng cuối cùng vẫn mở đường máu đi ra ngoài, nói không chừng
với tình huống này hắn rất có kinh nghiệm. Nghĩ tới đây Cao Bằng ngay
lập tức điện thoại cho Tần Mục.
Tần Mục giờ phút này đang uống rượu với Quách Tự Tại và bàn về đủ loại
tình huống của huyện Tây Bình, Diệp Thạch Bình thì đang cười nói với mấy người khác của tổ hiệp tra. Điện thoại vang lên thì con mắt Tần Mục
ngưng tụ, Cao Bằng điện thoại cho mình vào lúc này thì đúng là không
bình thường.
Hắn đứng dậy đi tới phòng nghỉ bên cạnh, hắn tiếp điện thoại và âm thanh nôn nóng của Cao Bằng vang lên:
- Lão bát, có người muốn chơi chết anh, em mau nghĩ kế giúp anh.
Cao Bằng từ trước tới giờ biểu hiện vô cùng bình thản, lần đầu lộ ra cảm xúc lo lắng như vậy. Tần Mục vội vàng nói:
- Thất ca, xảy ra chuyện gì, đừng có gấp, từ từ nói.
Cao Bằng thở một cái, hắn mang đủ loại nghi vấn của mình và chuyện có
người đe dọa cùng với công trình do hắn nắm giữ xảy ra chuyện nói rõ
ràng cho Tần Mục nghe, trong đó không thiếu suy đoán và người dính vào,
tóm lại khiến cho Tần Mục hiểu Cao Bằng trong Bình Triêu đã tứ cố vô
thân, cần Tần Mục cứu trợ gấp.
Vấn đề bày ra rõ ràng, Cao Bằng điều tra bờ đê đã chạm vào lợi ích của
người khác, bọn họ ra tay như vậy là muốn đưa Cao Bằng vào chỗ chết.
Công trình xảy ra vấn đề thì nhất định phải nắm cán bộ chủ khảo, nếu như vấn đề nghiêm trọng thì Cao Bằng xong rồi.
Tần Mục cau mày cân nhắc một chút, trong nội tâm có so đo, chậm rãi nói:
- Thất ca, chúng ta mặc kệ đối phương có bao nhiêu người, thế lực bao
lớn, bọn chúng dám uy hiếp anh hiển nhiên như vậy chủ yếu là muốn cho
anh ngậm miệng lại, đừng nói chuyện mà giả ngu.
- Đó là khẳng định, dù sao bờ đê còn đó, nếu như điều tra thì chắc chắn sẽ phát hiện vấn đề.
Tần Mục ân một tiếng, thấp giọng nói ra:
- Thất ca, bọn chúng không muốn chuyện này náo lớn đưa tới đại nhân vật
chú ý. Em thấy không bằng như thế này, bọn chúng cho rằng anh sẽ mâu
thuẫn nội bộ, vậy chúng ta vì sao không khiến chuyện này lớn hơn nữa,
tai họa sang cả công việc của chúng khiến chúng cảm thấy lo lắng.
Tâm tư Cao Bằng trầm tĩnh lại, mang theo nghi hoặc hỏi:
- Ý của em là...
Tần Mục nói ra:
- Công trình gặp chuyện không may, vậy khẳng định là có vấn đề. Với tư
cách cán bộ chủ khảo, có vấn đề thì phải đi thăm dò thôi. Chẳng những
phải tra, còn phải tra thật lớn, chỉ cần tra ra người hoặc vấn đề thì
tận hết sức lực náo chuyện này to lớn lên. Đã có người không sợ, tự
nhiên sẽ có người đứng ra ngoài thu dọn tàn cuộc.
Cao Bằng nghe Tần Mục nói lớn mật như thế thì bận tâm, nói:
- Bởi như vậy, chỉ sợ vị trí của anh sẽ xong mất.
- Thất ca, anh đấy, ngồi trong phòng làm việc đã lâu rồi, không có hiểu
quy củ của cơ sở. Tục ngữ nói lấn bên trên không gạt dưới, anh đã bày ra bộ dáng vò mẻ lại sứt, vậy thì nói rõ anh không quan tâm quan chức của
mình. Những người khác ah, bọn họ sẽ như đứng trên đống lửa, như ngồi
trên đống than, anh ngay cả vị trí của mình còn không cần thì bọn chúng
có thể làm như thế nào chứ?
Cao Bằng nghe ra ý của Tần Mục, có chút không dám tin tưởng hỏi:
- Lạt mềm buộc chặt? Tiền đặt cược này quá lớn rồi.
Tần Mục cười nói:
- Thất ca ah, không phải em nói anh, trên tay anh có thẻ đánh bạc nào
khác nữa sao? Chuyện này chính là tay không tiếp dao sắc, tay không bắt
sói.
Cao Bằng nhất thời hiểu ý của Tần Mục. Bọn chúng làm như vậy đơn giản là muốn cho Cao Bằng câm miệng, cẩn thận lăn lộn hết thời gian này, những
cán bộ ủy quyền như Cao Bằng thường không muốn đi gây chuyện, nếu như
mình bày ra bộ dáng khua chiêng giống trống đi tra xét việc này, nói
không chừng sợi dây giấu trong bóng tối sẽ bị rút ra, chỉ sợ đám người
kia không thể không nhảy ra đậy cái nắp đó lại. Rốt cuộc cái nắp này có
mở lên hay không, bọn chúng phải nghĩ biện pháp bình ổn cảm xúc của Cao
Bằng, hoặc có thể trao nhiều quyền hơn cho hắn.
Chiêu vò mẻ lại sứt của Tần Mục đúng là có điểm thú vị, Cao Bằng thở dài trong lòng, cũng chỉ có Tần Mục thường ở cơ sở nên nắm được cong quấn
trong đó, nếu không thay người khác thì chắc phải mất không ít thời gian suy nghĩ đối sách trong đó.
Sau khi cúp điện thoại, Cao Bằng lúc này động tâm tư, đầu tiên điện
thoại cho cục trưởng cục công an và viện trưởng viện kiểm sát, kéo bọn
họ từ bàn rượu tới văn phòng, vỗ phần văn bản trước mặt và gào thét,
nghiêm lệnh cục công an và viện kiểm sát phải điều tra rõ ràng tại sao
xảy ra chuyện ở công trình khu vực ba, bắt một thì xử lý một, nếu không
sẽ lưu lại chỗ sống cho đám tội phạm.
Sau đó Cao Bằng lại đi tới cục xây dựng rống to với người điều tra,
nghiêm lệnh tra rõ tư chất của nhóm xây dựng và hoạt động của bọn họ,
một khi phát sinh cách làm không tuân thủ quy định pháp luật thì lập tức bắt lại. Hơn nữa Cao Bằng yêu cầu điều tra những đội xây dựng tham gia
kiến thiết Bình Triêu, phải cẩn thận dò xét xem bọn họ có vi phạm pháp
luật hay không.
Chuyện này vẫn còn chưa xong, Cao Bằng tối hôm nay nhanh chóng đi tới
nhà bí thư huyện ủy, chủ tịch huyện, phó bí thư huyện ủy và vỗ ngực cam
đoan sẽ điều tra chuyện này tới cùng, cho dù đụng phải khó khăn gì, cản
trở gì thì Cao Bằng hắn không làm quan nữa, cũng phải tra rõ chuyện này
rành mạch, chỉ có như thế mới không phụ với đảng, không phụ lòng huyện
ủy tín nhiệm mình.
Sau đó Cao Bằng lại hấp tấp chạy thẳng tới khu vực ba xảy ra vấn đề, tự
mình đi đầu điều tra chuyện này, mãi cho đến hai giờ sáng mới quay về
nhà.
Tần Mục bên này cũng an tâm, Bình Triêu bên kia đã ngồi không yên vậy
thì nói rõ trong đó có vấn đề, hơn nữa vấn đề còn không nhỏ. Bản thân
mình cứ cho bên đó giày vò đi, nó có thể thay đổi như chong chóng, hắn
tự nhiên sẽ biết rõ nên ra tay vào nơi nào.
Tần Mục cúp điện thoại, sửa sang biểu lộ của mình lại, mỉm cười đi ra khỏi cửa, nhìn qua mọi người đang say sưa thì cười nói:
- Hôm nay không bằng tới đây thôi, mấy đồng chí nam chúng ta còn dễ nói, hai nữ đồng chí đi xe lửa vài ngày cho nên vô cùng mệt nhọc.
Hắn đã nói lời này thì đám lãnh đạo thành phố Thanh Thủy cũng không dám
làm trái ý đại thần có thượng phương bảo kiếm này. Tần Mục liếc mắt nhìn Diệp Thạch Bình, cười nói:
- Diệp phó bí thư, chúng ta đã quen nhau từ lâu, không bằng lưu lại đánh ván cờ?
Hắn nói những lời này khiến Diệp Thạch Bình hận không thể móc dao găm ra đâm Tần Mục một cái. Vốn ở đây hắn bị đè ép đã đủ khó chịu rồi, hiện
tại chủ nhiệm tổ hiệp tra nói muốn đánh cờ với mình, vậy thì đám người
thị ủy sẽ nghĩ như thế nào?