Nam nhân như vậy mới hấp dẫn người ta nhất. Kim Hi Nhi ung dung nghĩ vậy.
Quản Bình Triều tuy rời khỏi nhưng đàm phán vẫn tiếp tục. Quản Bình Uyên cùng Tần Mục nói vài câu, lại dời đề tài lên đầu tư vào Tư Lạc Ngõa,
dùng giọng điuệ thương nhân dò hỏi:
- Tần bí thư, nếu như chúng tôi đâu tư vào Tư Lạc Ngõa, không biết phải dựa vào điều khoản nào quản lý nó?
Hắn đúng là có tâm nhãn, không có dây dưa vào vấn đề cổ phần, mà là bắt
đầu hỏi ý kiến và quyền lợi của bản thân, nếu như quyền lợi khá lớn thì
cứ cho chính quyền chiếm cứ chủ đạo ở Tư Lạc Ngõa, vậy cũng không phải
chuyện lớn gì.
Quản Bình Uyên không từ bỏ ý đồ. Hắn đến đây đầu tư chính là nhìn trúng
chính sách và tài nguyên của xí nghiệp nhà nước, hoàn toàn không nhìn
rắp tâm hại người của tập đoàn Tam Tinh. Tần Mục gật gật đầu nói ra:
- Xí nghiệp Hoa Khang là xí nghiệp có thực lực, chuyện này địa phương
yêu cầu cũng không quá hà khắc. Một khi xí nghiệp Hoa Khang đầu tư vào
Tư Lạc Ngõa, huyện ủy sẽ dùng toàn lực giúp Tư Lạc Ngõa kiến thiết.
Một câu nói hời hợp làm cho tư tưởng thâm trầm của Quản Bình Uyên xoắn
xuýt. Tần Mục đang đánh thử, chính sách nghiêng về và lực lượng toàn bộ
huyện, đây chính là nói không quá rõ ràng. Trong mắt của hắn tinh quang
bứn ra, tiếp tục truy vấn nói:
- Ý của Tần bí thư chính là huyện Thanh Thao muốn dùng lực toàn huyện nâng Tư Lạc Ngõa thành xí nghiệp đại biểu của huyện sao?
Tần Mục khẳng định gật gật đầu, nói ra:
- Tư Lạc Ngõa giá trị sản lượng tăng lên thì thuế thu của huyện Thanh
Thao cũng tăng lên, đây là chuyện cùng có lợi, chúng tôi tự nhiên sẽ
không qua loa.
Đạt được những lời của Tần Mục, Quản Bình Uyên tựu yên lòng, cười nói:
- Vậy thì cảm tj Tần bí thư.
- Nhưng mà...
Tần Mục nhíu mày, chỉ câu ngưng mà làm tâm của Quản Bình Uyên nâng lên
cổ họng. Tần Mục nâng chung trà lên chậm rãi uống trà, thẳng đến khi
Quản Bình Uyên cảm giác đau tim thì Tần Mục mới buông chén trà xuống,
chậm rãi nói ra:
- Tư Lạc Ngõa nằm ở chỗ vắng vẻ, nếu giá trị tăng lên thì phương diện
phụ thuộc cũng tăng lên. Chính quyền Thanh Thao hy vọng xí nghiệp Hoa
Khang vui lòng xuất tiền tài khiến tạo giao thông cho Tư Lạc Ngõa, dùng
nó làm hoàn cảnh và hệ thống phúc lợi cho huyện.
Con mắt Quản Bình Uyên lập tức đăm đăm, điều kiện này cũng quá hà khắc,
cứu sống Tư Lạc Ngõa còn không nói, chỉ cần thành lập phương diện phụ
thuộc thì sợ rằng cũng phải xuất ra tiền tài lớn, cho dù chỉnh đốn Tư
Lạc Ngõa xong không có thời gian hai nắm chỉ sợ rất khó thu hồi vốn đầu
tư.
Tần Mục cười mỉm nhìn qua Quản Bình Uyên, những lời mình nói là lẽ
thường, nhưng mà cơ bắp trên mặt Quản Bình Uyên không ngừng lay động,
hắn đã hiểu Tần Mục đang lợi dụng quyền lực trong tay, nói rõ không chơi với mình.
Thời điểm này Tần Mục cầm bản kế hoạch trên bàn lên, chậm rãi mở ra, xem vài trang sau đó nhíu mày nói:
- Lợi dụng con đường tiêu thụ của xí nghiệp Hoa Khang để bán hàng của Tư Lạc Ngõa, đây là suy nghĩ tốt.
Hắn nói không có cười lạnh hay trào phúng, mà là tràn ngập tán dương.
Quản Bình Uyên hơi yên lòng một chút, bộ dạng Tần Mục như vậy cũng không phải mặc kệ xanh đỏ gì mà bỏ qua Hoa Khang, có điểm sáng thì Tần Mục
vẫn muốn cân nhắc cho Tư Lạc Ngõa, hắn cười nói:
- Tần bí thư, đây là kế hoạch chuyên môn do chúng tôi phân tích thị trường làm ra, phi thường phù hợp với hướng đi của công ty.
Tần Mục từ chối cho ý kiến ân một tiếng, tiếp tục nhìn văn bản, Quản
Bình Uyên bị động tác của Tần Mục kéo, nháy mắt nhìn chằm chằm vào động
tác của Tần Mục, theo Tần Mục lật giấy thì Quản Bình Uyên yên tâm không
ít.
- Muốn sản phẩm điện tử của Tư Lạc Ngõa nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường thành phố lớn?
Tần Mục ngữ khí mang theo nghi vấn, ngẩng đầu nhìn quaQuản Bình Uyên
Quản Bình Uyên cảm giác khí tràng của Tần Mục đột nhiên hùng hậu, tác
động cảm xúc của mình, đây là hiện tượng không tốt với hắn, lúc ở kinh
thành hai anh em bọn họ thương nghị tốt với Hàn Băng rồi, nhất định phải ở Thanh Thao cho Tần Mục một đoàn đau đớn, dùng sức mạnh khiến Tần Mục
thất bại và cảnh cáo hắn, tại Hàn gia hắn chỉ có thân phận con rể, không nên cho rằng mình là đời ba của Tần hệ thì muốn làm gì thì làm.
Kỳ thật Tần Mục đúng là không muốn trêu chọc đời ba của Hàn gia, thế
nhưng mà Hàn Tuyết Lăng chính là cháu cưng của Hàn loaox gia tử, bọn họ
không động tới Hàn Tuyết Lăng, tự nhiên phải cầm Tần Mục làm một ít mánh khóe cho Hàn lão gia tử thấy, Tần Mục muốn làm chồng của Hàn Tuyết Lăng thì phải có năng lực, cho nên Hàn Băng cùng anh em Quản gia làm mờ ám
không phải Hàn lão gia tử không biết, mà là xem Tần Mục giải quyết như
thế nào.
Quản Bình Uyên nhanh chóng điều chỉnh hô hấp của mình, vừa cười vừa nói:
- Không chỉ dừng bước ở thành thị lớn, còn phải mở rộng ra các thành thị chung quanh, chậm rãi phát triển đi lên, dựa theo năng lực tiêu phí
hiện tại xem ra, Tư Lạc Ngõa có một ít đồ điện gia dụng cũng có thể tiêu thụ ở thành phố lớn.
Tần Mục gật gật đầu nói ra:
- Nói có đạo lý nhưng mà tôi muốn hỏi một câu, rốt cuộc là thành thị bao nhiêu nhân khẩu?
Vấn đề này quá đơn giản, Quản Bình Triều không cần nghĩ ngợi nói ra:
- Đương nhiên là thành phố đông nhân khẩu rồi.
Một câu trả lời hình thức Tần Mục rất hài lòng, hắn gật gật đầu, móc
thuốc ra, mời Quản Bình Uyên, sau đó lại có ý mời Phác Khóa Trường, hai
người đồng thời tỏ vẻ không hút thuốc và thấy Kim Hi Nhi nhíu mày, Tần
Mục cười nói:
- Nếu mọi người không hút, cũng không nên hút.
Nói xong đặt thuốc lá lên mặt bàn, trên mặt Kim Hi Nhi mỉm cười xinh đẹp.
Tần Mục lúc này đưa ánh mắt nhìn qua bản kế hoạch, dùng tay vỗ nhẹ vài cái, nói ra:
- Đây là kế hoạch xí nghiệp Hoa Khang đưa ra tiến cảnh phát triển tương lai của Tư Lạc Ngõa sao?
Quản Bình Uyên nghe ra trong lời Tần Mục không thỏa mãn, nói:
- Đây chỉ là kế hoạch giai đoạn đầu, chúng tôi bỏ vốn đầu tư vào Tư Lạc
Ngõa, đối với tình huống bên trong Tư Lạc Ngõa cũng không rõ ràng lắm,
kế hoạch còn phải xâm nhập và điều chỉnh mới được.
Tần Mục gật gật đầu, không có đánh giá câu trả lời của Quản Bình Uyên, ngược lại nhìn Phác Khóa Trường cười nói:
- Phác Khóa Trường, thoạt nhìn tập đoàn Tam Tinh không có ý đầu tư vào Tư Lạc Ngõa sao?
Cây hỏi này làm khó tập đoàn Tam Tinh, người phụ trách xí nghiệp Hoa
Khang có chút nghiệp vụ đưa cho họ, cũng nhận được một ít hứa hẹn, vấn
đề trong Tư Lạc Ngõa cần Tam Tinh xuất thủ tương trợ, đêm qua anh em
Quản gia gặp Phác Khóa Trường và song phương đạt thành hiệp nghị bí mạt, chỉ cần xí nghiệp Hoa Khang có thể tiến vào Tư Lạc Ngõa, vạy thì sẽ rút tất cả tài chính đi, lưu lại vỏ bochj danh nghĩa cho tập đoàn Tam Tinh
tiến hành thao tác cụ thể.
Vì vậy Tần Mục hỏi vấn đề này Phác Khóa Trường phi thường khó có thể trả lời, nếu như Phác Khóa Trường không cam lòng rời khỏi cạnh tranh Tư Lạc Ngõa.