Tần Mục vừa đến đây, đã xuất ra thủ đoạn ngoan độc như vậy, rút cuộc là hắn muốn làm gì?
Khi Trương Tử Bình đang buồn bực, Tần Mục ở trên xe cũng chìm vào suy tư.
Sau khi Đậu Đức nhìn thấy mấy bộ phận công - kiểm - pháp đến niêm phong
Mộng Ngải Thiên Đường, sắc mặt vẫn rất âm trầm, muốn nói chuyện với Tần
Mục, lại cảm thấy không có mặt mũi nào cả. Tần Mục vốn tính toán giáo
huấn Đậu Đức một chút, hiện tại chẳng qua là gọt bớt mặt mũi của hắn,
sau này còn nhiều chuyện chờ Đậu Đức.
Tần Mục không nói lời nào, cũng không có nghĩa Hà Tinh sẽ ngồi yên, nàng vừa nhìn ra cửa sổ, vừa cười nói:
- Cái người này, tại sao lại ghi thù chuốc oán nhiều như vậy?
Tần Mục chưa trả lời Hà Tinh, mà đưa tay chỉ phía trước nói:
- Đi bên này.
Dưới sự dẫn dắt của Tần Mục, Đậu Đức đi qua bốn con đường lớn, Tần Mục
vừa đi vừa nhìn, cuối cùng kêu Đậu Đức dừng xe ở một chỗ, nói:
- Ở chỗ này chờ tôi.
Sau đó, Tần Mục và Hà Tinh đi vào một cửa hàng bách hóa tổng hợp rất
lớn. Đậu Đức tranh thủ cơ hội, liền gọi điện cho quản lý đại sảnh, nhưng hắn đã tắt điện thoại.
Đậu Đức toát mồ hôi hột, Mộng Ngải Thiên Đường bị đóng cửa, chuyện này
cũng không phải là chuyện Đậu Đức hắn có thể làm gì. Người ở kinh thành
đều biết Mộng Ngải Thiên Đường là sản nghiệp của nhị thiếu gia Trương
gia, Tần Mục là một kẻ não rỗng, lại đâm đầu lao vào. Đâm thì cũng đâm
rồi, dựa theo tính toán của Đậu Đức có lẽ sẽ bể đầu chảy máu, ai nghĩ
rằng hắn còn khiến Mộng Ngải Thiên Đường chịu thiệt?
Lúc này, hắn mơ hồ cảm giác được thủ đoạn của Tần Mục rất lợi hại, nhưng đối với một kẻ lớn lên ở kinh thành như hắn, muốn thuyết phục Tần Mục
là chuyện vô cùng khó khăn. Đậu Đức lại gọi điện cho một người bằng hữu
khác, vừa mới báo tên, tiểu tử kia đã có chút hả hê nói:
- Đậu Đức, tiểu tử này thật có tiền đồ, ngay cả Trương nhị thiếu cậu cũng dám động vào?
Đậu Đức đã ướt đẫm mồ hôi, chênh lệch giữa hắn và Trương Tử Bình tương
đối cao. Con cháu Dương gia đều là gia tộc, bản thân cũng được thừa
nhận, còn Đậu Đức chỉ là cháu ngoại, nếu không có Tần Tĩnh, nhiều nhất
hắn cũng chỉ là một công tử nhà giàu. Nghe bằng hữu nói như vậy, Đậu Đức vội vàng giải thích:
- Tôi nào dám đắc tội với Trương nhị thiếu.
- Làm trò, hiện tại tất cả mọi người đều truyền tin, là cậu cố ý hại
Mộng Ngải Thiên Đường bị người ta đóng cửa chỉnh đốn. Nghe nói Trương
nhị thiếu rất tức giận, đập phá đồ đạc, bắn tiếng không để cậu sống yên.
Đậu Đức khẽ run rẩy, vội vàng nói:
- Không liên quan đến tôi, là người khác làm.
Vị bằng hữu xì một tiếng khinh miệt, nói:
- Nói ra ai tin, cậu cũng đừng gọi điện thoại cho tôi nữa, tôi không muốn chọc vào Trương nhị thiếu, cậu tự giải quyết đi.
Nói xong tự động cúp điện thoại.
Đậu Đức cầm chiếc điện thoại hồi lâu, chưa từ bỏ ý định, gọi thêm mấy
cuộc điện thoại nữa, kết quả thu được đại thể đều giống nhau, ý tứ rất
rõ ràng, Đậu Đức chờ bị trừng trị đi, Trương nhị thiếu vô cùng tức giận.
Nên làm gì bây giờ? Đậu Đức mới mười tám tuổi, có thể trải qua chuyện
gì, trong lòng lập tức luống cuống. Chuyện này hắn không dám nói với
cha, bằng không Đậu Hoài có thể lột da hắn, chỉ có tìm mẫu thân Tần
Tĩnh. Nhưng Tần Tĩnh đã đi Mĩ, số điện thoại cũng thay đổi, điều này
khiến cho hắn càng thêm phát điên .
Chỉ có tìm đại ca Đậu Bân! Trong lúc bối rối Đậu Đức vội vàng cầm điện
thoại, trong lòng cảm thấy có chút may mắn, cũng may còn nhớ mấy số điện thoại.
Trước mắt Đậu Bân đang điều hành xí nghiệp gia tộc, hiện tại không ở
kinh thành, sau khi nhận điện thoại, nghe Đậu Đức kể lại chuyện đã xảy
ra, lập tức cảm thấy trong lòng phát lạnh. Đứa em trai này thật đúng là
rước họa vào người, ngay cả Trương Tử Bình cũng dám chọc vào? Đậu Bân đã bốn mươi mấy tuổi, đương nhiên hiểu được chỗ lợi hại bên trong, nghe
Đậu Đức kêu mình nghĩ cách, Đậu Bân liền rời khỏi phòng họp, tìm một chỗ yên lặng, thản nhiên nói:
- Em trai, tôi thấy cậu ở kinh thành không có gì tốt đẹp, hay là đến chỗ tôi đi.
Đậu Đức vừa nghe đã phát mộng, trước kia khi gây họa Đậu Bân vẫn giúp
hắn ra mặt, cũng không phải không có qua lại với đám công tử trong kinh
thành, làm sao hôm nay vừa nghe chuyện, lại không muốn xuất diện? Hắn
quát lên trong điện thoại:
- Anh, em không thể đi, em còn mặt mũi nào đi đâu?
Đậu Bân thở dài, nói:
- Nếu cậu không muốn bị người ta đánh một trận đến chết thì mau tới đây, đợi mẹ trở về rồi sẽ nghĩ cách.
Đậu Đức cãi cọ nói:
- Đại ca, chuyện này là do Tần Mục gây ra, không liên quan đến chúng ta, Trương nhị thiếu chỉ là hiểu lầm, chỉ cần anh ra mặt, ném chuyện này
lên đầu Tần Mục không được sao?
Đậu Bân cười khổ, chuyện này đã không phải chuyện Trương Tử Bình có thể
bỏ qua, nó là cuộc chiến giữa Tần Mục và Trương Tử Bình, bất kể là hòa
hay là chiến, Đậu Đức chắc chắn sẽ là nơi trút giận. Hắn hạ thấp giọng
nói:
- Em trai, trước kia cậu có chuyện gì tôi cũng chiều theo cậu, lần này không được, cậu phải lập tức đến chỗ tôi.
- Tần Mục lấy thẻ ngân hàng của em rồi, làm sao em đi được? Lái xe sao?
Đậu Đức kêu lên.
Trong lòng Đậu Bân thoáng lo lắng, lần này Tần Mục trở về kinh, rõ ràng
không phải là người dễ bắt nạt, giống như đột nhiên nổi lên ngọn lửa
chiến tranh. Hắn suy nghĩ một chút, hỏi:
- Lần này Tần Mục trở về, có phải cậu và hắn đã có va chạm gì không? Không được gạt tôi, phải thành thật trả lời.
Đậu Đức suy nghĩ một lát, nói:
- Hình như có một lần hắn dùng điện thoại của người khác gọi cho em, hôm đó em uống hơi nhiều, nên mắng hắn vài câu.
Đậu Bân khẽ vỗ trán, chuyện này không nhỏ rồi. Đám trẻ tuổi bọn họ đều
biết, lần này Tần Mục trở về Tần gia, lão gia tử rất chú ý đến hắn. Danh chính ngôn thuận, vai vế của hắn trong Tần gia lớn hơn nhiều đám cháu
ngoại như bọn hắn. Tần Tĩnh vốn không chào đón Ông Văn Hoa, cũng nhìn ra lần này mẹ con Tần Mục trở về, vị trí của ba mẹ con bọn họ trong mắt
lão gia tử cũng thấp hơn một bậc.
- Vậy cậu chờ tôi, tôi sẽ lập tức bay về. Nhớ kỹ, khi tôi chưa về, cậu phải đàng hoàng cho tôi, đừng gây ra chuyện gì nữa.
Đậu Bân cũng nóng nảy, Tần Mục trực tiếp gây chuyện với Trương nhị thiếu, hắn rút cuộc muốn làm gì?
Trước khi cúp điện thoại, Đậu Bân lại hỏi một câu, Tần Mục hiện tại đang làm gì. Đậu Đức nhìn cao ốc bán hàng, gãi đầu nói:
- Hắn cùng một cô gái đi vào cửa hàng bách hóa.
Xong rồi! Đậu Bân thiếu chút nữa làm rơi điện thoại, đây là Tần Mục muốn gây rối kinh thành rồi.
Cùng lúc đó, Tần Mục nhận được một cú điện thoại, sắc mặt trở nên âm
trầm. Người gọi điện không phải là ai khác, mà là trưởng ban phòng điều
tra tỉnh Giang Bắc Quách Thiếu Đình, hắn báo cho Tần Mục, tỉnh Giang Bắc đã bác bỏ dự án trạm phát điện bằng sức nước.
Tần Mục nhíu mày, thủ đoạn tránh nặng tìm nhẹ này của tỉnh Giang Bắc đúng là nhắm vào yếu điểm của Tần Mục.