Trong đó, có các đại minh tinh thế giới là Tuyết Lê, Michael tề tụ, các
tổ chức từ thiện đến từ khắp nơi trên thế giới cũng rối rít trình diện,
các nghệ nhân trong nước lại càng tận lực tham gia, biến Uy Bình thành
bách hóa từ thiện thế giới.
Đây là lần đầu Tần Mục cùng một số hồng nhan của mình tề tụ ở “Phòng
tổng thống”, khách sạn vượt qua năm sao xa hoa nhất Uy Bình, do Chu Tiểu Mai dùng cổ phần của tập đoàn tài chính Hoa Hạ xây dựng.
Hàn Tuyết Lăng gác chân lên ghế, hoàn toàn không có vẻ nặng nề của người phụ nữ mới sinh con, ngược lại càng lộ ra vẻ thanh xuân, trong tay cầm
một quả anh đào, dứ dứ về phía Chu Tiểu Mai. Chu Tiểu Mai bất đắc dĩ, mở rộng miệng chờ đợi ban ơn của vị “đại tỷ” này, Hà Tinh lại líu ríu chạy đến muốn cướp đoạt ân sủng phòng lớn, nhưng không ngờ vừa vặn vướng
phải chiếc áo lông trên ghế salon của Tiểu Thiền, lảo đảo ngã xuống. Ngô Cúc đang bưng bình trà trên tay, vội vàng đặt bình trà xuống, đi tới đỡ Hà Tinh, nhưng không ngờ cước bộ của Hà Tinh rất nặng, kéo theo Ngô Cúc đụng phải Doãn Song Song đang ngồi đọc sách. Doãn Song Song không kịp
đề phòng, kêu ai nha một tiếng, quyển sách trong tay bay ra ngoài, đập
vào đầu Dương Diệp đang thảo luận về buổi hòa nhạc với Tuyết Lê. Dương
Diệp che đầu, vẻ mặt ủy khuất nhìn Doãn Song Song, mọi người nhất thời
bật cười.
Tần Mục đang ở trong phòng thảo luận an bài công việc với Mộ Băng Đồng, nghe thấy tiếng cười, liền kéo cửa ra, nghiêm mặt nói:
- Mọi người không bận việc sao?
Hắn nói lời này thật sự không có sức lực, nhất là khi nhìn thấy Hàn
Tuyết Lăng trong mắt, thật sự có chút mùi vị sắc lợi, nhất thời làm cho
nàng bĩu môi. Đối với vị đại tỷ này, Tần Mục vẫn cảm thấy vô cùng áy
náy, có chút khó nói:
- Tuyết Lăng, bên bộ đội các em không có nhiệm vụ sao?
Hàn Tuyết Lăng hừ một tiếng, giả bộ nói:
- Ài, bộ đội có công việc thì làm thế nào, mọi người không thích ứng với khí hậu cao nguyên, cũng không có cách nào, tôi đang lo lắng tìm bác sĩ uy tín kiểm tra cho bọn họ.
Vừa nói, hung hăng liếc nhìn Tần Mục.
Tần Mục nhất thời im lặng, mặc dù hôm nay Bạch Nhược Hàm không đến đây,
nhưng trải qua trận đọ sức lần trước, tình cũ của hai người lại được
nhen nhóm. Có câu nói, tình cũ không rủ cũng đến, nhưng rốt cuộc Tần Mục vẫn cảm thấy vô cùng áy náy với Hàn Tuyết Lăng. Hiện giờ Bạch Nhược Hàm đã sắp là nương nương, nếu Bạch Nhược Hàm thật sự muốn đùa bỡn, điều
Bạch Nhược Hàm đến cao nguyên tiến hành kiểm tra toàn thể quân bnh, cho
dù Tần Mục không đau lòng, cũng đau lòng.
- Tôi đầu hàng.
Tần Mục giơ cao hai tay, đường đường là bí thư thị ủy hoàn toàn biến thành đối tượng trêu đùa của các tiểu nữ nhân.
Lúc này, Doãn Song Song chợt nhíu mày, nói với Tần Mục:
- Cuộc họp lần này của Uy Bình cũng thu hút sự chú ý khắp nơi, có một số người không chịu nổi tịch mịch.
Rốt cuộc vẫn là nhân sĩ quốc tế, nàng vừa nói những lời này, oanh oanh
yến yến nhất thời dừng lại tiếng động ồn ào, đưa ánh mắt nhìn về phía
nàng. Doãn Song Song ưu nhã châm một điếu thuốc, phun ra một luồng khói, mới chậm rãi cầm lấy một tập tài liệu trên quầy bar, ưu nhã đi đến bên
cạnh Tần Mục, nhét đồ trong tay vào trong ngực Tần Mục, còn thuận tay
túm vào lồng ngực cao vút của Hàn Tuyết Lăng, khiến Hàn Tuyết Lăng la
hét một trận.
Nụ cười trên mặt Tần Mục nhất thời biến mất, mở tài liệu, cẩn thận xem
những bức ảnh trên đó. Người thanh niên này mặc tây phục, thân hình vô
cùng vạm vỡ, nhưng từ trong hình có thể nhìn ra hắn mang theo khí tức
cương quyết bướng bỉnh, nhất là mái tóc ngắn dựng thẳng, nói rõ người
này không phải dễ bị thuyết phục như vậy. Nhưng điều khiến Tần Mục có
chút bất ngờ chính là, khóe miệng nam nhân trong tấm ảnh, mang theo nụ
cười vài phần giễu cợt, cặp mắt phát ra tinh quang, đang liếc nhìn cái
mông của một nữ nhân xinh đẹp cách đó không xa, vẻ mặt tán thưởng.
Hàn Tuyết Lăng đuổi đánh Doãn Song Song một trận, rốt cục dừng lại. Doãn Song Song thấy Tần Mục đang chú ý xem tư liệu của người nam nhân này,
liền xông tới nói:
- Cao Đại Toàn, vô cùng nổi tiếng trên thế giới, là một gián điệp buôn
bán lòng dạ độc ác, xếp số một trong danh sách chó săn của công ty.
Nhưng cũng kỳ quái, người này lại dám dùng mặt thật của mình chạy đến Uy Bình, không biết mục tiêu lần này là người nào.
Tần Mục cười ha hả, chỉ vào thân ảnh của nữ nhân trong hình nói:
- Em nhìn thấy người này không, lực chú ý của nữ nhân này đều trên người Cao Đại Toàn.
Các nữ nhân nghe thấy Tần Mục nói thú vị, líu ríu chạy đến tham gia náo nhiệt. Tần Mục gom giấy tờ lại, thản nhiên nói:
- Hiện tại toàn thế giới đang chú ý đến Uy Bình, trung ương tỉnh ủy cũng có ủng hộ rất lớn, chúng ta phải coi trọng hơn nữa, Cao Đại Toàn, anh
nhớ đã từng gặp hắn một lần ở Uy Bình, nhưng không xảy ra chuyện gì .
Nhưng Tần Mục không biết rằng, không lâu sau khi hắn nói câu đó, Cao Đại Toàn và người đàn bà kia, giống như vô cớ biến mất trên thế giới.
. . .
Lá phong đầy trời, nhuộm hồng Hương Sơn. Tần Mục cùng Cao Phái và một
đám tiểu bối trực hệ Tần gia , đẩy chiếc xe lăn của Tần lão gia tử, bò
lên đỉnh Hương Sơn.
Mặc dù không phải là thái sơn tuyệt đỉnh, nhưng vì Tần lão gia tử, Tần
Mục đứng trên đỉnh núi Hương Sơn, cảm giác tự nhiên không khí như đập
mặt mà đến, khiến cho hắn có vọng động như muốn giang rộng hai tay.
Tần lão gia tử mỉm cười, mấy năm qua sức khỏe của hắn không phải tốt
lắm, nhưng sau khi chắt trai ra đời, tinh thần của lão gia tử càng lúc
càng tốt, khiến mọi người trong Tần hệ vui mừng quá đỗi, liền sắp xếp
công việc, cùng đi với lão gia tử lên Hương Sơn hưởng ngoạn thế giới.
- Tần Mục, nhìn phong cảnh ở đây, có lời nào muốn nói không?
Lão gia tử hăng hái bừng bừng. Lời nói của Tần Mục càng ngày càng được
coi trọng trong Tần hệ, mơ hồ có xu thế vượt qua Cao Phái, khiến lão gia tử vô cùng vui mừng. Cho dù hiện tại có nhắm mắt cũng rất hài lòng, rất an tâm .
Tần Mục nhìn Cao Phái, trong mắt Cao Phái mang theo vẻ khích lệ và tán
thưởng. Hắn lại nhìn các anh chị em xung quanh, nhất là mẫu thân phong
độ rất tốt, sục sôi trong lòng càng thêm mãnh liệt.
Tần Mục thở ra một hơi, khẽ mỉm cười, nhìn Hương Sơn bao la, giọng nói hào sảng:
- Cho dù thế giới sóng triều, phong cảnh vẫn tuyệt đẹp!