Tần Mục gật gật đầu, cười nói:
- Đương nhiên, chúng ta cũng không thể đem rễ cây thô bán cho người ta, đây là chuyện mơ mộng hão huyền.
Nói xong hắn đứng lên, nói:
- Nếu không thừa cơ hội này chúng ta qua đó nhìn xem?
Hồ lão tứ cùng Vương Chí đều đồng ý, đứng lên muốn đi. Mấy người phụ nữ
trong phòng nghe được động tĩnh cũng đi ra, kể cả Hà Tinh cũng không
ngoại lệ.
- Đều muốn xem sao.
Tần Mục cười nói:
- Được, đều đi xem!
Nói xong vung tay dẫn đầu đi ra khỏi nhà Hồ lão tứ.
Lúc này Vương Chí đột nhiên có cỗ ảo giác Tần Mục mới là người chủ sự chân chính, trong lòng liền có ý tưởng.
Đoàn người đi về hướng nhà Tần Mục, vừa đi tới cửa liền nghe được một thanh âm trẻ tuổi nói:
- Tề thẩm, mọi người dùng bàn chải rửa sạch rễ cây phải chú ý, ngàn vạn lần đừng chà rụng những cọng rễ kia đó ah.
Một thanh âm phụ nữ lớn tiếng kêu lên:
- Tiểu Quân tử, vừa rồi còn dám hô to gọi nhỏ với lão nương, cậu cho cậu là ai nha? Chỉ cần trả tiền là được, cậu quản chúng tôi chà như thế nào sao?
Nghe xong lời này, dáng tươi cười của Tần Mục liền biến mất, đưa tay
ngăn trở bước chân của mọi người, vảnh tai nghe câu kế tiếp.
Hôm nay Chu Ái Quân vừa đến nơi đây, chứng kiến rễ cây chồng chất trong
sân liền hiểu được ý tưởng của Tần Mục. Hắn có mang theo khắc đao tổ
truyền bên mình, không nói lời nào liền động thủ bắt đầu điêu khắc.
Nhưng điêu khắc tổ truyền của hắn chú ý trang sức hoa văn thiên nhiên,
đem đao công vận hành vào tự nhiên, xảo đoạt thiên công. Nhưng hắn chứng kiến không ít rễ cây bị phá hư, ảnh hưởng khí tức tự nhiên nên không
nhịn được mở miệng đưa ra ý kiến.
Tề thẩm nghe người phụ nữ kia phản bác Chu Ái Quân, liền khuyên nhủ:
- Nói không thể nói như vậy, dù sao cũng không phí bao nhiêu công sức,
chúng ta cẩn thận một chút nghe theo lời tiểu Quân tử là được.
Tần Mục thầm gật đầu, trong khoảng thời gian này Tề thẩm biến hóa không
nhỏ, hơn nữa nhân mạch không sai, có lẽ qua một thời gian ngắn có thể
cho nàng quản chuyện khác.
Thanh âm phụ nữ kia Tần Mục cũng biết, là một người nổi danh ống loa
ngang hàng với Tề thẩm trong Tây Sơn thôn, là Triệu quả phụ chừng năm
mươi tuổi, thô lỗ như một lưu manh.
- Nhé, đại loa, chừng nào bà dễ nói chuyện như vậy? Chúng ta làm việc
Tần thôn trưởng trả thù lao, có quan hệ gì với tiểu tử này?
- Nói không thể nói như thế…
Tề thẩm biện giải.
- Nói không nói vậy thì nói thế nào? Tiểu tử này ah, chính là xen vào việc của người khác.
- Tiểu Quân tử là do Tần thôn trưởng mời về, hẳn là có điểm kỹ năng.
- Nhé, đại loa, chỉ mới chốc lát bà đã nói chuyện cho hắn? Xem gương mặt người ta non trẻ, có tâm tư sao?
Kẻ thô lỗ lưu manh nói chuyện quả nhiên thật cay nghiệt.
Tần Mục nghe đến đó đã không nhịn được nữa, không ngại Trương Thúy,
Vương Chí cùng Bạch Nhược Hàm cười hắn, vừa nhấc chân “choang” một
tiếng, trực tiếp đá văng cửa nhà.
Tần Mục xanh mặt đi vào trong sân, không để ý sắc mặt mọi người chỉ vào Chu Ái Quân nói:
- Anh, làm tốt chuyện của mình, mấy thứ này đều xuất từ tay anh, sau này chứng kiến người nào không hợp cách trực tiếp ném trở về, không cần nói gì khác!
Chu Ái Quân gật gật đầu, im lặng đi vào phòng. Bây giờ thân hắn mang tội nên tự nhiên không dám nói nhiều lời.
Triệu quả phụ bĩu môi, bộ dáng vui sướng khi người gặp họa.
Tần Mục không phản ứng tới bà ta, chỉ nhìn Tề thẩm nói:
- Tề thẩm, từ hôm nay trở đi tôi giao cho thím một nhiệm vụ, những rễ
cây này phân theo đầu người, mỗi người an bài công việc xác định, chỉ
cần bị Ái Quân ném về nói không hợp cách, không phát tiền lương!
Tám chín phụ nữ trong viện nhất thời chấn động khó tin nhìn Tần Mục.
Gương mặt Tần Mục không chút thay đổi, nhìn chằm chằm Tề thẩm hỏi:
- Tề thẩm, công tác này thím có thể đảm nhiệm hay không? Có dám đảm nhiệm hay không?
Tề thẩm khó xử, việc này kỳ thật là công việc đắc tội với người. Nhìn
sắc mặt Tần Mục ngày càng âm trầm, trong đầu bà hiện linh quang, đột
nhiên nhớ tới lời của chồng nói với mình đêm hôm đó, nguyên lai Tần Mục
tính toán đề bạt chính mình.
Tề thẩm nghĩ tới đây, rốt cục gật đầu nói:
- Có thể làm!
Lúc này Tần Mục mới hòa hoãn sắc mặt, nhìn Hồ lão tứ gật đầu, lập tức đi vào phòng sau đó lấy ra một ngàn đưa cho Tề thẩm, nói:
- Số tiền này tôi đưa cho thím. Sau này mọi người làm việc thì người đó
tự chịu trách nhiệm, làm nhiều ít hay làm việc nhàn hạ đều nhớ rõ ràng.
Tề thẩm run rẩy tiếp nhận một ngàn đồng. Tuy rằng rất mỏng nhưng Tề thẩm giống như tiếp lấy một tảng đá lớn nặng nề, cẩn thận nói:
- Thôn trưởng, tôi…tôi không biết chữ…
Tần Mục gật đầu nói:
- Tôi biết trong Tây Sơn thôn không có vài người biết chữ, thím chỉ cần dùng ký hiệu mà thím hiểu được nhớ kỹ là xong.
Vừa lúc đó, Triệu quả phụ cũng không nhẫn nhịn, lớn giọng kêu lên:
- Tần Mục, cậu đây là muốn làm mặt mũi cho tôi xem sao?
Tần Mục bỗng nhiên xoay người nhìn chằm chằm Triệu quả phụ, lạnh lùng nghiêm khắc nói:
- Triệu thẩm, đừng nói Tần Mục này tước mặt mũi thím. Hôm nay tôi ở đây
nói thẳng, chỉ cần là quan hệ tới việc làm giàu của Tây Sơn thôn, đừng
nói là thím, cho dù là thiên vương lão tử có đến, cũng phải dựa theo quy củ của tôi mà làm!
Tần Mục nói những lời này thật sự có chút không giống cán bộ, thật giống như du côn lưu manh đùa giỡn. Triệu quả phụ ở trong thôn đanh đá quen
rồi, người khác bởi vì bà là quả phụ nên không tính toán với bà. Hiện
giờ nghe được ý tứ của Tần Mục, chính là vì giải quyết việc chung, nổi
giận đùng đùng ngồi bệch xuống đất vỗ đùi khóc lên:
- Cậu là vương bát đản, mới vừa lên làm thôn trưởng thì khi dễ cô nhi
quả phụ chúng ta, tôi không muốn sống, tôi không muốn sống, tôi phải đi
đâu mà nói rõ lý lẽ đây ah…
Bà vừa nằm vạ mọi người đều chợt ngây ngẩn, đồng loạt đưa mắt nhìn Tần
Mục. Hồ lão tứ cũng nhìn hắn chằm chằm, muốn xem hắn làm sao giải quyết
chuyện này.
Tần Mục vừa thấy cảnh tượng kia, đột nhiên liền vui vẻ. Hắn cười tuyên bố:
- Để Triệu thẩm phát tiết cũng tốt, mấy năm nay quả thật ủy khuất thím.
Vừa rồi tôi còn có lời chưa tuyên bố, chờ sau khi bán được rễ cây, mỗi
người từng phụ trách rửa sạch đều có được từ 50 tới 100 đồng tiền
thưởng.
Năm mươi tới một trăm đồng tiền? Mỗi người có mặt nghe xong trong lòng
đều chấn động. Hiện tại nhân viên làm công cơ sở mỗi tháng chỉ có ba bốn trăm đồng, nghe được số tiền Tần Mục nói, theo người trong núi xem ra
là chuyện tuyệt đối vô cùng khó tin.
Triệu quả phụ ngừng khóc ngẩng đầu ngây ngốc nhìn Tần Mục.
- Không tin?
Tần Mục cười nói:
- Tề thẩm, thím nhìn cho kỹ, mỗi khi Ái Quân làm xong một bộ rễ, thím
đem tiền thưởng phát xuống. Đương nhiên nếu phát sớm chỉ có thể phát hai mươi đồng.
Mọi người không hiểu Tần Mục muốn làm gì, nghe nói chỉ cần là Chu Ái
Quân gia công hoàn thành một bộ rễ thì thưởng hai mươi đồng tiền, tâm tư lập tức lung lay, trong đó có một phụ nữ nhìn vào trong phòng kêu lên:
- Ái Quân, hôm nay thím chưng bánh mì, đi tới nhà thím ăn ah!