Thanh Quan

Chương 1000: Chương 1000: Đánh đập khai cuộc.




Có một số chuyên gia tài chính cảnh cáo, nói thị trường chứng khoán tăng giá lần này là bắn ngược của điều chỉnh kỹ thuật, sẽ không có tốc độ tăng quá lớn.

Nhưng tiên đoán của bọn họ cũng không chính xác, liên tục trong ba ngày thị trường chứng khoán toàn diện tăng cao, ngay cả một số chuyên gia cũng bắt đầu đưa ra ngôn luận "Kinh tế đại nhảy vọt, thị trường chứng khoán có lợi thế", thậm chí còn bắt đầu phân tích cổ phiếu này cổ phiếu kia. Tin tức Lưu Đan tiết lộ với Tần Mục biểu thị, sau tuần lễ này sẽ là lúc cổ phiếu toàn diện tụt xuống. Thị trường chứng khoán Trung Quốc vào năm 97 còn chưa có chính sách quá cường hãn, đây là cơ hội để các nhà đầu cơ quốc tế vớt được một khoản.

Trong ba ngày qua, Lưu Đan điều khiển tài chính của tập đoàn Hoa Hạ, lại kiếm lời được hai mươi phần trăm, con số khổng lồ như vậy khiến Tần Mục có chút choáng váng, trấn tĩnh tinh thần kêu Lưu Đan chú ý thao tác, đừng nhảy vào quá sâu, không rút ra được.

Lợi dụng thị trường chứng khoán kiếm lời, Lưu Đan cũng tương đối khẩn trương, muốn tìm một chỗ dựa, hẹn Tần Mục buổi tối cùng nhau nói chuyện. Cuộc nói chuyện này khẳng định không phải chỉ ăn cơm đơn giản, Tần Mục mỉm cười đáp ứng.

Cho đến lúc này, Tần Mục mới cảm thấy hơi trấn định, ngoại trừ phía bên Quốc Thụy có quan hệ phụ thuộc trực tiếp còn có vẻ mơ hồ, những chuyện khác trên căn bản đã thuận lợi. Lúc xế chiều, Lưu Đan gọi điện cho Tần Mục, kêu hắn thay y phục, tốt nhất là trang phục bình thường một chút.

Thì ra, Lưu Đan cũng có chút mệt mỏi, đeo kính đen mò tới văn phòng làm việc của Tần Mục, lái chiếc xe Fiat cổ lỗ chờ hắn. Tần Mục kêu Lục Viễn lái xe về nhà, mình sẽ đi một lát, thừa dịp không ai chú ý chui vào trong xe Lưu Đan, hai người lập tức trao cho nhau nụ hôn nóng bỏng giống như lâu ngày gặp lại.

Hôm nay Lưu Đan mặc một áo cánh dơi rất hiện đại, vào năm chín bảy xem như là trang sức phục cổ, và một chiếc váy ngắn ôm sát bờ mông, tràn đầy sức sống. Tần Mục nhìn trang phục của nàng, không khỏi cười nói:

- Em mặc như vậy ra ngoài, có phải muốn thu hút anh không, hay chuẩn bị để anh thu hút?

Tần Mục đã trải qua một lần sinh tử, có những lời vẫn dám nói ra. Khuôn mặt Lưu Đan đỏ bừng, nhất thời cảm thấy có chút chịu không nổi, vội vàng né tránh vòng tay của Tần Mục, lái xe chạy về phía trước.

Thì ra hôm nay là lễ đính hôn của Mạnh Khiết, Lưu Đan nhận được thiếp mời. Tần Mục vỗ trán, cũng tại tinh thần của hắn quá căng thẳng, nên quên mất chuyện này. Vốn dựa theo thân phận của Tần Mục, hắn qua bên đó cũng là cho Mạnh Khiết thể diện rất lớn, nhưng Mạnh Khiết hiện tại cũng là nhân vật rất nổi danh, thuộc về loại nữ nhân nhà giàu mới nổi ở Châu Quảng, người muốn kết giao với nàng đương nhiên không ít. Đối với người phát ngôn do mình một tay bồi dưỡng, Tần Mục qua đó cũng khó xử, không qua cũng khó xử.

Lưu Đan vừa lái xe vừa cười nói:

- Em biết trong lòng anh đang suy nghĩ gì, yên tâm đi, lần này Mạnh Khiết đều mời những người có quan hệ không tệ, anh qua đó bọn họ cũng sẽ không dây dưa anh.

Tần Mục nhướng mắt, bị Lưu Đan nói trúng tâm sự, cảm giác lúng túng, liền thở dài nói:

- Đàn bà vẫn nên ngốc nghếch một chút thì tốt hơn.

Hai người đến một cửa hàng đặc biệt, Tần Mục mua cho mình một bộ trang phục tương đối bình thường, lại tìm được chỗ sửa lại kiểu tóc, đeo một đôi mắt kiếng màu trà. Dáng vẻ hết sức thảnh thơi, cộng thêm ánh mắt tương đối nho nhã, lưu lại vài ba phần của phần tử trí thức, không còn là một Tần Mục quen thuộc mà mọi người nhìn thấy, chắc chắn cũng không ai nhìn ra hắn chính là Tần bí thư nổi tiếng của Châu Quảng.

Khi Tần Mục mặc một bộ quần áo hết sức thoải mái, khoác tay Lưu Đan xinh đẹp xuất hiện tại biệt thự đính hôn của Mạnh Khiết, Tần Mục mới phát hiện tất cả công sức giả bộ của mình đều vô dụng. Nguyên nhân là Lưu Đan thật sự quá thu hút. Một phụ nữ trẻ tuổi giàu có đột nhiên xuất hiện, mang theo nguồn tài chính ngàn vạn đổ vào Châu Quảng, được ti vi báo chí liên tục đưa tin, nếu những vấn đề này vẫn chưa thể nói rõ, bản thân Lưu Đan đã là một nữ nhân trẻ tuổi vô cùng xinh đẹp, mới chỉ như vậy đã đủ làm mọi người tập trung chú ý lên người nàng.

Một nữ nhân đặc biệt như vậy, người có thể đứng bên cạnh nàng rút cuộc là ai, dĩ nhiên sẽ làm mọi người rất hiếu kỳ. Cho dù mặc dù nam nhân bên cạnh Lưu Đan ăn mặc cũng không phải xuất chúng, nhưng thân hình rắn rỏi và phong cách trầm ổn cũng cho thấy hắn không phải một nhân vật bình thường.

Cứ như vậy, thân phận của Tần Mục xem như bị bại lộ, chỉ cần có một người nhận ra hắn, trên căn bản tất cả mọi người đều sẽ biết. Tần Mục nhìn mọi người cầm chén rượu bắt đầu di động về phía mình, bất đắc dĩ lộ ra nụ cười khổ với Lưu Đan. Lưu Đan thấy thế liền lấy hai chén rượu đỏ từ người bồi bàn đang đứng bên cạnh, nhẹ nhàng kéo tay Tần Mục đi về phía sân thượng.

Thái độ này của nàng khiến những người muốn áp sát kinh ngạc, biểu hiện của Lưu Đan rõ ràng muốn chiếm lấy Tần Mục. Người khác có đoán ra quan hệ của hai người hay không, trước hết cứ đặt sang một bên, nhưng loại biểu hiện của Lưu Đan, khẳng định nói rõ Tần Mục là một miếng bánh thơm ngon, chiếc bánh ngọt Phổ Thượng khẳng định có rất nhiều chỗ chưa bị người khác tranh giành. Càng như vậy, bọn họ càng ngứa ngáy trong lòng, mỹ nữ Lưu Đan trong mắt bọn họ đã không còn là mỹ nữ, mà biến thành một chướng ngại vật không thể dùng một gậy đánh bay. Dưới tình huống đặc thù, mỹ nữ cũng không còn giá trị gì nữa.

Lưu Đan và Tần Mục nhanh chóng tiến ra sân thượng, hai giọng nói kinh ngạc liền vang lên. Tần Mục vừa nhìn, nhất thời thấy buồn cười, nhìn Mạnh Khiết sắc mặt đỏ bừng và Lenno dương dương đắc ý, trêu chọc nói:

- Hai người thật sự quá không đạo nghĩa, mời nhiều người đến đây như vậy, nhưng lại lén lút trốn ở đây thân mật, tôi nói cho hai người biết, hôm nay tôi bao toàn bộ sân thượng này, hai người mau chóng vào chào hỏi khách khứa đi.

Mạnh Khiết mếu máo, ủy khuất nói:

- Cũng không biết chuyện gì xảy ra, tôi vốn chỉ phát ra hơn ba mươi thiếp mời, cộng thêm bạn bè thân thiết, nhưng hôm nay người tới phải sáu bảy mươi người, làm sao đột nhiên tới nhiều như vậy, có nhiều người tôi còn không quen biết.

Tần Mục cười nói:

- Cô có thể ra ngoài xem xem, người nào tới đây ăn nhờ, người nào không quen biết thì đuổi đi, tôi sẽ giúp cô.

Đôi mắt màu xanh của Lenno tràn đầy vẻ kinh ngạc, dùng mấy câu Trung văn bập bõm nói:

- Có bằng hữu từ phương xa tới, dễ sợ.

Tần Mục và Lưu Đan nhất thời bật cười, Tần Mục giơ ngón tay cái lên tán dương:

- Quả nhiên là ký giả, có thiên phú ngôn ngữ, ngay cả câu nói của Khổng Tử cũng có thể nói ra.

Lời nói khích lệ của hắn Lenno khẳng định nghe không hiểu, vẻ mặt đầy ngạc nhiên nhìn Mạnh Khiết, kêu nàng giải thích.

Hai người xuất hiện như vậy, Mạnh Khiết và Lenno đương nhiên không thể ở lại sân thượng tiêu dao, đẩy cửa đi vào phòng khách.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.