Tần Mục vội vàng hoà giải, ba người lại nói với nhau vài chuyện, bắt đầu mang lợi ích và nguy hiểm nói ra toàn bộ, lại nghĩ từng biện pháp. Nói
xong lời cuối cùng, mấy người đều mệt mỏi, liền đi vào phòng ngủ.
Cũng không biết là ai ngủ trước, dù sao Tần Mục khi tỉnh dậy phát hiện
bên trái Hàn Tuyết Lăng, bên phải Duẫn Song Song, mỗi người đều đang ôm
một cánh tay của hắn ngủ ngọt ngào. Loại chuyện hoang đường này Tần Mục
lần đầu trả qua, lập tức phát hiện ba người không xảy ra cái gì. Hắn
không dám nhúc nhích, sợ nhúc nhích sẽ khiến hai nữ bừng tỉnh, đến lúc
đó ai cũng khó coi.
Hắn cẩn thận từng li từng tí, nhưng quên hôm nay là chủ nhật. Trừ phi Đề Na có việc, nếu không mỗi ngày chủ nhật hắn phải mang Đề Na cùng Tây
Môn Nhạn đi ra ngoài dạo. Giờ phút này trời đã sáng rõ, thời điểm Tần
Mục không biết nên làm thế nào, cửa phòng ngủ có tiếng cùm cụp vặn khóa
rất nhỏ, ngay sau đó Đề Na tiểu bảo bảo hiếu kỳ đi vào..
Khiến hắn muốn chết đi. Tần Mục sinh ra ý niệm này, hận không thể bóp chết tính toán của mình.
Mà Đề Na phi thường nghiêm túc đứng ở cửa ra vào, nhẹ chân nhẹ tay bắt
chước động tác của Hàn Tuyết Lăng cùng Duẫn Song Song, sau đó như có
điều suy nghĩ nói:
- Thì ra Tần Mục ưa thích thứ này, hôm nào cùng Nhạn Tử tỷ tỷ thương lượng một chút, chúng ta cùng chơi đùa.
Nói xong sôi nổi rời khỏi.
Phì!
Hàn Tuyết Lăng giả bộ ngủ buồn cười, rốt cục cũng không giả bộ nữa.
Nàng vừa cười thì Duẫn Song Song cũng phong khinh vân đạm ngồi dậy, thò
tay trêu chọc tóc loạn, tựa vào ngực Tần Mục. Hàn Tuyết Lăng phát hiện
mình lâm vào hạ phong, cũng là không cam lòng yếu thế, thân thể giống
giống như mềm nhũn dựa vào ngực của Tần Mục, bàn chân nhỏ lại cọ chân
của Tần Mục, làm nũng nói:
- Tần Mục, hôm nay em phải về Tây Túc, anh lái xe đưa em đi được không?
Tần Mục không ngừng gật đầu, hắn hiện tại không muốn nói cái gì, cũng
không muốn giải thích, thầm nghĩ hai oan gia này tách ra nhanh mới tốt,
bằng không hỏa lực sẽ tập trung vào hắn, tùy tiện một viên đạn cũng
khiến hắn tan xác.
Vài ngày sau Hàn Quốc Tam Tinh tại khu phát hiện có gièm pha. Tại Bắc
Liêu, người phụ trách của Tam Tinh đàm phán với Bắc Liêu xâm nhập khu
đất trống của Triều Tiên, lặng yên hối lộ quan viên địa phương. Chuyện
này bị phát hiện toàn bộ, khiến cho bí thư thị ủy Đằng Long bị oan, bí
thư thị ủy gánh tiếng xấu thay người, lại nóng tinh chạy ra ngoài, đi
tới tỉnh ủy lập quân lệnh trạng, nếu như không thể chỉnh đốn hoàn cảnh
đầu tư của Đằng Long thì hắn từ chức. Trở lại thành phố Đằng Long Quý
Thu lại động đao, lập tức giao trách nhiệm cho ngành tư pháp tiến hành
niêm phong toàn bộ xí nghiệp đầu tư của Tam Tinh, cho công nhân về nhà,
hơn nữa phát ra thông cáo, yêu cầu Tam Tinh trong thời gian công nhân về nhà phải dựa theo chế độ phát tiền lương cho công nhân. Loại điều khoản này không công ty nào chịu nổi, không cho kiếm tiền còn phải bồi tiền, ở đâu có đạo lý như vậy. Tam Tinh phi thường coi trọng chuyện này, lập
tức phái tổ giám thị đi tới, triệt để kiểm tra tiền căn hậu quả của
chuyện này. Cho dù có mâu thuẫn lớn thì Tam Tinh cũng chỉ có ảnh hưởng
tới chính đàn của Hàn Quốc thôi, nhưng mà bây giờ tại nước khác bọn họ
chỉ cầu tài, căn bản không ngu xuẩn chơi chính trị với người ta.
Đằng Long bên này tiếng gió vừa lên, Tây Túc thành phố Thanh Thủy cũng
truyền đến tin tức. Căn cứ vào quan sát thị trường lao động của thành
phố Thanh Thủy, tại thành phố Thanh Thủy có chút đại bài lớn, tồn tại sử dụng lao động phi pháp, hơn nữa vô cớ kéo dài thời gian công tác nhưng
không trả thù lao, đầu mâu trực chỉ Tam Tinh. Tam Tinh có mấy nhà máy là Tần Mục dốc hết thúc đẩy, tại thành phố Thanh Thủy cũng có nhiều lời
đồn khác, mặt khác một đồn đãi chính là chủ tịch thành phố Thanh Thủy và Tần Mục từng có giao phong khó quên, kết quả chủ tịch bại đi tới thành
phố Thanh Thủy, vẫn tìm cơ hội khiến Tần Mục khó chịu, cho nên Tần Mục
thành lập xí nghiệp trở thành nơi trút giận của chủ tịch, Tam Tinh cũng
bị ảnh hưởng lớn.
Chuyện lớn như thế, người cầm đầu Tam Tinh không phải người ngu. Giờ
phút này tại Seoul Kim chủ tịch tuổi già đang cầm ảnh chụpTần Mục, nói:
- Không thể ngờ mới qua vài năm tay anh đã sắc bén như vậy, không biết mười năm sau, hai mươi năm sau, anh sẽ đạt tới mức nào?
Rất nhanh Âu Quan Tiến nói cho Tần Mục tin tức, Hàn Quốc đã lặng lẽ lui
binh, cơ hồ tất cả thương nhân Indonesia lưu lại đều bàn tốt với Âu Quan Tiến chuẩn bị quay về đại lục đầu tư.
Tần Mục biết được tin tức này, nhàn nhạt nói ra:
- Chúng ta hoan nghênh đầu tư lâu dài, nhưng phải nói rõ với bọn họ, sinh ý là sinh ý.
Hắn chậm rãi để điện thoại xuống, là thiên đường hay là địa ngục, rốt cục đến thời khắc công bố rồi.
Hai thành phố ở cách xa Quảng Châu lại kíp nổ xí nghiệp Tam Tinh, Tần
Mục xem như ra toàn bộ át chủ bài. Không có lão gia tử ủng hộ sau lưng,
hắn đang chiến tranh gian khổ. Hàn gia cố tình nhắc nhở Tần Mục, có thể
thu tay thì đừng mạo hiểm, nhưng Hàn Tuyết Lăng từ khi bị Tần Mục cứu ở
Bắc Phi thì che chở hắn thời gian dài, vốn đặt toàn bộ lo lắng lên người Tần Mục. Nàng đến Quảng Châu chăng những không khuyên giải Tần Mục,
ngược lại đi quân đội Quảng Châu, gặp mặt Phương Tù lão gia tử. Mà lợi
dụng Duẫn Song Song nghĩ cách giúp Tần Mục thoát khốn, cũng không phải
là đến từ Hàn lão gia tử, mà là từ thủ bút của Phương Tù.
Dù sao Quảng Châu cũng là địa bàn của Phương Tù, Tần Mục là nhân tài
thanh danh lên cao xuất hiện, tại Quảng Châu làm cái gì cũng sớm lọt vào mắt Phương Tù. Người như vậy đưa đại lễ cho quân đội Quảng Châu, Phương Tù có ngốc cũng không khiến Tần Mục gặp chuyện không may ở địa bàn của
mình. Mặc dù quân chính ở riêng, nhưng mà cao tầng quân đội có thể liên
hệ với cao tầng chính trị, cho nên Tần Mục sau khi biết rõ, bởi vì
chuyện của Tần Mục mà Phương Tù sớm buông ngăn cách nhiều năm, chủ động
bàn vài câu với Phương Chấn Bang.
Chính vì mấy câu đó đã tranh thủ được ủng hộ thật lớn cho Tần Mục. Tần
Mục âm thầm suy tính, Phương Chấn Bang không thể lên chính đàn rất cao
là có quan hệ tới chuyện bất hòa với Phương Tù. Bằng thủ đoạn một tay
che trời quân đội của Phương Tù tại Quảng Châu, nếu quan hệ của hai
người hòa thuận, Phương Chấn Bang sẽ không sắp tới sáu mươi tuổi trở
thành bí thư thị ủy Quảng Châu, đã sớm đi lên rồi. Phương Tù điện thoại
tới là nắm thời cơ chặc chẽ.
Biểu hiện thì xem như Phương lão gia tử đang tiếc nhân tài Tần Mục,
không muốn hắn mai một như thế, nhưng mà trên thực tế nghĩ lại tuổi của
Phương Tù hiện nay không qua được vài năm nữa, nếu như còn cố chấp giận
con cái, chẳng lẽ đợi tới lúc hắn chết đi, còn không cho Phương Chấn
Bang tới đốt giấy để tang? Người càng già thì sống bằng tình cảm, Tần
Mục chỉ là dây dẫn nổ mà thôi.
Suy nghĩ cẩn thận điểm này, Tần Mục đã biết rõ chuyện Hoa kiều
Indonesia, chỉ sợ Phương Chấn Bang sẽ áp dụng thái độ giả câm vờ điếc.
Tài chính khổng lồ, đầu tư là thật sự, ai cũng hy vọng chiến tích của
mình dệt hoa trên gấm.