Thanh Quan

Chương 1026: Chương 1026: Đấu võ Thái Cực quyền. (2)




- Tôi thấy, không lâu nữa cậu sẽ lên chức.

Trương Tử Bình cười ha ha chúc mừng.

Đây không phải là tin tốt, cũng không phải là tin xấu. Tần Mục tỏ ra rất lạnh nhạt với chuyện này, thay đổi đề tài, hỏi:

- Trương đại thiếu, anh đừng cả ngày đặt tâm tư vào mấy chuyện đó, mực nước trong đó quá sâu, có rắc rối gì cứ giao cho người đời trước xử lý. Chúng ta chỉ nắm lấy công trình, lộ diện trước mặt các trưởng bối là đủ rồi, anh nên tập trung sức lực vào công ty của chúng ta, làm thế nào nhét đầy tiền vào túi mình mới được.

Khi mới tới kinh thành, Trương Tử Bình luôn có tư thái của người ở trên nhìn xuống, sau khi hắn giao thủ với Tần Mục, lại trở thành nói chuyện ngang hàng, còn hiện tại, Tần Mục bắt đầu mơ hồ mang theo mùi vị chỉ điểm nói chuyện với Trương Tử Bình. Trương Tử Bình mơ hồ cảm giác được loại biến hóa này, nhưng vẫn thản nhiên đón nhận. Tại sao, vì tình thế của hắn không bằng Tần Mục. Hiện giờ Tần Mục thanh danh lên cao, không ít đại lão đã bắt đầu chú ý đến hắn, nếu kế hoạch thành phố thí điểm được thông qua, chưa nói đến chuyện Tần Mục làm ra thành tích có thể khiến các đại lão hài lòng, chỉ riêng phần vinh hạnh đặc biệt này cũng đủ để Tần Mục trèo lên bậc thang bước lên cao rồi.

- Chuyện của công ty cậu cứ yên tâm, hiện tại chúng ta có bao nhiêu tiền rồi cậu biết không?

Trương Tử Bình cười rất sảng lãng, tự nhiên nói ra:

- Tối thiểu tửu điếm của tôi còn không bằng.

Tần Mục nở nụ cười, nói:

- Trương đại thiếu chí khí kiêu ngạo, chút tiền kia cũng làm anh cảm khái? Chúng ta vẫn phải cố gắng hơn, tốt nhất là mở rộng ra nước ngoài, kiếm tiền của người nước ngoài.

Trương Tử Bình cười ha ha, nói với Tần Mục nhưng chuyện khác, nhất là diễm ngộ gặp trong quán rượu mấy ngày qua. Tần Mục nghe xong buồn cười không dứt, thản nhiên nói:

- Hay là nuôi mấy tình nhân, cẩn thận đừng xảy ra chuyện, không có người hạ bộ thì chịu không nổi.

Trương Tử Bình nhất thời dừng tiếng cười, nói:

- Đừng nghĩ tôi giống cậu, ai không biết ở bên ngoài cậu có không ít nhân tình, vậy thì thế nào, nhìn thấy không thấy, sờ không dược, cả ngày chỉ biết tương tư trên điện thoại.

Những lời này đúng là đánh trúng điểm yếu của Tần Mục, mấy hồng nhan tri kỷ của mình bởi vì chuyện này chuyện kia, quả thật ngày càng rời xa mình.

Đợi thêm hai ba năm, đợi các nàng có sự nghiệp của mình, kêu các nàng quay lại. Tần Mục tự an ủi mình.

Cục nhân sự điều tới ba người trẻ tuổi, mấy ngày sau đến Phổ Thượng báo cáo. Bọn họ đến đây khiến những nhân viên cũ của Phổ Thượng chán ghét, mấy gia hỏa này rõ ràng tới cướp đoạt công lao. Nếu Tần Mục hiểu ý tứ của Phương Chấn Bang, sẽ sắp xếp bọn họ ở vị trí chói sáng, do Trương Thúy và Phương Thiên Nhu toàn quyền lãnh đạo, hắn không chen lời, cũng không xen mồm.

Tiền lệ này vừa xuất hiện, mấy đơn vị khác cũng lục tục cử tới hơn hai mươi người, Tần Mục tận lực chiếu cố tất cả phương diện, không lạnh nhạt với bên này, cũng không đắc tội với bên kia, phong duệ vô cùng trước kia đã biến thành vô cùng mềm dẻo hiện tại.

Mặt khác Trương Thúy ra mặt, chạy một chuyến đến ban chiêu thương, bộc lộ hết tâm tình bức thiết khi phát triển Phổ Thượng với ban chiêu thương. Yếu thế như vậy khiến Kế Đỉnh Thịnh rất hài lòng, sau lần đụng độ vào xe Tần Mục lần trước, hắn chưa có động tác gì, cái này cũng không đại biểu trên tay không chuẩn bị thủ đoạn, chẳng qua quan trường bất động thì thôi, đã động thì phải động toàn thân, hắn tông xe chỉ là một cảnh cáo.

Tần Mục thức thời khiến Kế Đỉnh Thịnh gật đầu không dứt, cũng cho Phổ Thượng mấy hạng mục, mặc dù không lớn, nhưng lại là tín hiệu hòa hoãn giữa hai người. Dĩ nhiên, vì mấy hạng mục tựa hồ không có lợi ích này, Phổ Thượng vẫn phải bỏ ra chút máu, khiến tài chính càng ngày càng căng thẳng. Tần Mục cắn răng không chọn lựa thủ đoạn bổ khuyết cá nhân, đang thống khổ chờ đợi đoàn khảo sát Hồng Kông đến.

Tình huống như vậy duy trì đến trước lễ quốc khánh, tối hôm đó Hà Tinh gọi điện thoại tới, nói cho Tần Mục ngày kia đoàn khảo sát sẽ lên đường, ngày mai sẽ chính thức báo cho thị ủy Châu Quảng. Số lượng của đoàn khảo sát, ban đầu định ra hai mươi xí nghiệp hiện giờ đã tăng vọt đến bốn mươi tám, hơn nữa có hơn mười xí nghiệp được Hà Tinh thuyết phục, đã minh xác tiết lộ, cho dù là đầu tư, cũng phải ấn định ở Phổ Thượng.

- Nói xem, định làm gì cám ơn tôi?

Giọng nói của Hà Tinh lộ ra vẻ mệt mỏi nhưng vẫn nũng nịu.

Tần Mục khẽ mỉm cười, nói:

- Chỉ cần có thể bắt được mấy khách hàng, tôi sẽ mặc sức giết, tuyệt đối không hàm hồ.

- Anh muốn chết sao.

Hà Tinh quyến rũ kêu lên một tiếng, tiếng thở dốc rất nhỏ đại biểu tâm tình của nàng cũng không bình tĩnh:

- Như vậy đi, nếu quả thật thành công, annh sẽ phải chơi với tôi một trò chơi.

Trò chơi này, chỉ sợ không dễ chơi. Tần Mục thầm nói như vậy, nhưng ngoài miệng đáp ứng rất mau:

- Được, không thành vấn đề.

Hà Tinh bật cười ha ha, qua hồi lâu bắt đầu hỏi thăm Bạch Nhược Hàm. Từ lần trước sau khi Tần Mục cứu Bạch Nhược Hàm ở Cửu Giang, vẫn chưa có tin tức của Bạch Nhược Hàm, vừa nhắc tới nàng, Tần Mục nhất thời cứng họng.

Hà Tinh cũng không nói tiếp, giống như có bí mật gì, chỉ nói với Tần Mục, Bạch Nhược Hàm hiện tại cũng gần ba mươi rồi, vẫn độc thân, phảng phất như đang chờ đợi một người nào đó. Vẻ chua chát trong lời nói của nàng, cho dù Tần Mục không cần lỗ mũi cũng có thể ngửi ra, thật sự không biết nói thế nào.

- A!

Một tiếng thét chói tai từ cửa truyền tới, Tần Mục vội ngẩng đầu, nhìn thấy Tina mặc đồ ngủ đẩy cửa phòng hắn, chạy đến trên giường hắn, vung chăn chui vào bên trong.

Đây là tình huống gì? Đầu óc Tần Mục như trống rỗng, ngay cả trong điện thoại Hà Tinh tức giận chất vấn tựa hồ cũng không nghe thấy.

Cho dù Tần Mục biết Tina kém mình rất nhiều tuổi, hiện tại cũng chỉ là một tiểu cô nương, nhưng cơ thể của người phương Tây rõ ràng trổ mã rất sớm, nàng chui vào trong chăn hắn, tình cảnh bất ngờ này khiến hắn cảm thấy lúng túng. Hắn bối rối an ủi Hà Tinh mấy câu, sau khi cúp điện thoại, nói với Tina đang trùm kín mình trong chăn:

- Tiểu nha đầu, làm sao cô lại chạy đến đây, khuya lắm rồi, mau về ngủ đi.

Tina phát ra một tràng cười tràn ngập mùi vị, nắm chặt chăn, không chịu ló đầu ra. Tiểu nha đầu này mấy ngày qua rất vui vẻ, ngay cả nụ cười cũng chân thành hơn rất nhiều, không có nhiều tâm sự. Trò đùa hôm nay của nàng khiến Tần Mục không biết làm thế nào, cũng không cố gắng khuyên nhủ nàng nữa, mà đứng lên, chuẩn bị tìm Tây Môn Nhạn hỏi thăm.

Lúc này điện thoại đột nhiên vang lên, Tần Mục tiện tay cầm lấy, chính là Lưu Đại Hữu. Mấy ngày qua Lưu Đại Hữu bị gọi đến cục thành phố mở mấy hội nghị, phần lớn là mang theo sắc thái khen ngợi. Lúc này hắn gọi điện đến có chút bất thường.

Tần Mục mở máy, bên kia Lưu Đại Hữu nghiêm túc nói:

- Tần bí thư, nhân viên thi công ở mấy chỗ chúng ta khởi công bị bắt đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.