Nghe Giản Nông đang đưa đẩy, Hàn Băng nhướng mày nói ra:
- Giản cục trưởng, Quản Bình Uyên quan hệ tới một vụ án kinh tế lớn ở
kinh thành, hy vọng công an Thanh Thao trợ giúp tương ứng với chúng tôi.
Giản Nông thở dài một hơi, lại rút mấy điếu thuốc ra, thẳng đến khi sắc
mặt Hàn Băng đông cứng lại thì hắn mới dùng giọng điệu xấu hổ nói:
- Quản Bình Uyên này, khẳng năng liên quan tới vụ án hình sự, rất nhiều
manh mối đều do hắn chỉ thị, Không phải tôi không hổ trợ, thật sự là lực bất tòng tâm ah.
Tiếu chút nữa Hàn Băng nhảy lên chửi mẹ nó, quan chức ở huyện Thanh Thao này không biết xấu hổ như vậy sao? Quản Bình Uyên đến Đằng Long mới vài ngày thì làm gì liên quan tới vụ án kinh tế nào, nói dối cũng không
dính chút gì đó chứ? Hết lần này tới lần khác Hàn Băng không có văn bản
tài liệu và thư giới thiệu qua, muốn người mà danh bất chính, ngôn bất
thuận. Huống hồ Quản Bình Uyên có nét bút hỏng nhất chính là Triệu tiểu
thư, chuyện này có chứng cớ ở hiện trường, nếu rơi vào tay lão gia tử,
Quản Bình Uyên còn không bị lão gia tử đánh phế đi sao?
Đúng vào lúc này Giản Nông nhận được điện thoại của Lưu Đại Hữu. Hắn đáp ứng trong điện thoại vài tiếng, nhìn qua Hàn Băng bất đắc dĩ cười nói:
- Hàn khu trưởng, bạn của anh phạm tội quá lớn, cục công an thành phố đã nhúng tay vào rồi.
Hàn Băng mang một bụng tức giận từ cục công an huyện Thanh Thao đi ra
ngoài, hắn vào trong xe và lúc này móc điện thoại ra liên hệ với Lưu Đại Hữu.
Dù sao từng cùng ăn cơm xong, lại đi sân bay tiếp lão gia tử, mình đã
từng điện thoại qua, Lưu Đại Hữu như thế nào cũng phải cho mặt mũi. Hàn
Băng mang tâm tư như thế nói chuyện với Lưu Đại Hữu.
- Này, Hàn khu trưởng ah, anh khỏe chứ?
Lưu Đại Hữu biểu hiện rất nhiệt tình.
Hàn Băng cũng khách sáo vài câu. Lưu Đại Hữu trong lời nói mang theo nét nịnh nọt, so với Giản Nông còn thức thời hơn nhiều, nhìn qua là muốn
kinh doanh quan hệ, cũng không có ngu xuẩn như tên Giản Nông. Giản Nông
này cho rằng ôm vào đùi của Tần Mục thì không biết gì khác, Tần Mục có
thể bảo vệ ngươi nhất thời nhưng không thể bảo vệ cả đời, muốn cho
ngươi mất chức có gì khó?
Trong lòng Hàn Băng nghĩ như vậy liền mở miệng mang chuyện Quản Bình
Uyên bị giam trong huyện Thanh Thao, lúc này lại bị chuyển lên cục công
an thành phố. Hắn vừa mới tới thành phố nên không muốn kinh động cục
trưởng công an thành phố vì chuyện nhỏ này. Không nói thân phận đệ tử
thế gia, cấp bậc của hắn kém hơn Lưu Đại Hữu, nếu nói chuyện trực tiếp
với cục trưởng cục công an thành phố, không mang thân phận đệ tử Hàn gia ra thì đúng là không chui lọt rồi.
Cong quấn bên trong quá nhiều, Hàn Băng lúc này từ bên ngoài tới thành
phố Đằng Long nhưng cũng biết quan hệ phức tạp trong đó. Từ ngày hắn mở
tiệc rượu chiêu đãi quan chức Lưu Đại Hữu này chỉ sợ là phe của Tô chủ
tịch, có lẽ không có bao nhiêu quan hệ với Tần Mục. Vì vậy đi đường Lưu
Đại Hữunày có năm phần nắm chắc.
Lưu Đại Hữu vốn trầm ngâm trong chốc lát, không có trực tiếp cự tuyệt Hàn Băng, chỉ do dự nói:
- Hàn khu trưởng, chuyện này có chút khó làm. Quản tiên sinh là khách hàng lớn của thành phố Đằng Long, một chút chuyện nhỏ thì không có gì.
Nhưng mà mấy ngày qua tôi nghe tin tức trong thành phố có chính sách đả
kích tệ nạn, lúc này đang nhìn chằm chằm vào chuyện của cục công an
Thanh Thao Lan Trữ không tha, thả người phạm tội ra vào lúc này là quá
mạo hiểm.
Lưu Đại Hữu làm người đạt tới trình độ cao rồi. Trong lòng Hàn Băng suy
nghĩ nhiều, ít nhất chưa có bộ dáng dầu muối không tiến như Giản Nông
kia, thậm chí còn mờ mịt nói với mình tạm giam Quản Bình Triều không
phải là ý của hắn, mà là trong thành phố đang có chiến dịch đả kích tệ
nạn. Tuy có chút ít tránh né, nhưng đây là kiêng kị trên quan trường,
Hàn Băng không thể trách Lưu Đại Hữu.
- Chuyện này do người nào nắm giữ, tôi đi bái phỏng một chút.
Hàn Băng trầm ngâm một chút, hắn cân nhấc thân phận và chức vụ của mình. Người đứng đầu một cục hắn không thể đụng vào, cấp phó thì có thể liên
lạc tình cảm.
- Nghe nói là bí thư huyện Thanh Thao, tên là Tần Mục.
Lưu Đại Hữu bất động thanh sắc nói ra, hình như xác định một chút và tiếp tục khẳng định:
- Đúng, đúng là Tần bí thư, nghe nói anh ta phải đi làm chuyện hùn vốn,
muốn dùng tới mảnh đất đó. Nghe nói bên kia cũng có quan hệ rất cứng, ha ha, Hàn khu trưởng, không có việc gì khác tôi cúp máy đây.
Đánh chết Hàn Băng cũng không nghĩ ra Lưu Đại Hữu nhìn qua là người chất phác lại chơi đùa thủ đoạn như vậy. Câu nói sau cùng ẩn ẩn nhắc nhở Hàn Băng thế lực sau lưng bên kia rất cứng, nếu không có quan hệ tới Tần
Mục, Đằng Long bên này còn chưa có người nào hắn không thả được.
Hàn Băng nghe Lưu Đại Hữu ám chỉ, tâm tư linh hoạt lên, nếu là Tần Mục
thì phải động quan hệ ở kinh thành mới chấn trụ được, dù sao sau lưng
Tần Mục chính là Tần lão gia tử, nhưng mà muốn nói động Tần Mục cũng có
thể nhờ người khác.
- Diệp ca, gần đây đi Tây Túc hai anh em chúng ta khó gặp mặt nhau a.
Hàn Băng nói chuyện trong điện thoại.
- Tiểu Băng ah, ha ha, có chuyện gì nói thẳng, chúng ta quen biết lâu, không nên cong quấn như vậy?
Nếu là người của thành phố Đằng Long cầm điện thoại thì có thể nghe ra
người nói chuyện là cựu bí thư huyện Thanh Thao Diệp Thạch Bình.
- Ha ha, Diệp ca, vẫn là anh hiểu tôi, tôi đúng là có chuyện cần nhờ.
Hàn Băng cười rộ lên, đi vào chính đề, nói:
- Diệp ca, em nhớ đoạn thời gian trước anh ở tỉnh Bắc Liêu, không biết có quan Tần Mục hay không?
- Tần Mục?
Tay của Diệp Thạch Bình cầm điện thoại không tự giác run rẩy một cái, cưỡng chế khẩn trương trong lòng, thấp giọng nói ra:
- Cháu trai của Tần lão gia tử, em rể của anh, tại sao không quen chứ? Ha ha, ha ha.
Hàn Băng không có nghe lời của Diệp Thạch Bình, dựa vào mạch suy nghĩ nói:
- Không biết Tần Mục tại Thanh Thao này có quan hệ gì, đắc tội với ai không?
Diệp Thạch Bình lúc này hút thuốc, thấp giọng nói ra:
- Như thế nào, hắn làm anh không thoải mái sao?
Hàn Băng cười vài tiếng, đột nhiên tỉnh ngộ lại, hắn cùng Tần Mục có
quan hệ ca ca và em rể, nếu như mang chuyện nói toàn bộ cho Diệp Thạch
Bình nghe, không chuẩn còn khiến người ngoài chê cười. Lúc này Hàn Băng
và anh em Quản gia cho Tần Mục một nan đề khó, nhiều nhất chỉ là chuyện
trong nhà, nếu để cho Diệp Thạch Bình biết rõ ngọn nguồn, vậy thì sau
này mình ở kinh thành biến thành trò cười rồi.
- Sao có thể chứ, anh ta là em rể của tôi mà.
Hàn Băng khoa trương cười rộ lên, hàm hồ nói:
- Hắn ở đây có chút việc cần tôi giúp đỡ, tôi thấy nên ra sức giúp.
- A..., Tần Mục xảy ra chuyện gì à. Không phải tôi nói Tần Mục tên này
thủ đoạn rất khá, hắn có thể xảy ra chuyện gì lại không giải quyết được
chứ?
Diệp Thạch Bình là gia hỏa túc trí đa mưu cũng phải nói Tần Mục thủ đoạn nhiều, trong lòng Hàn Băng mở ra mắt ra, thật không minh bạch nói ra:
- Hắn và người nọ ở Thanh Thao va chạm một chút.