Sau khi mọi người vào phòng thì nhìn thấy Mộ Băng Đồng như đóa u lan đang dùng khăn giấy lau miệng nhỏ nhắn, trong đó một công tử ca kêu lên:
- Ai nha, duyên dáng như thế, cơm nước xong xuôi chớ đi, vui vẻ với tôi nhé!
Những lời này vừa ra Đậu Thành nghe xong lá gan rung lên. Tần Mục là nhân vật nào, là tiểu bối được lão gia tử ưu ái, tuy hiện tại chỉ là phó bí thư huyện ủy, nhưng mà Bắc Liêu chính là đất của lão gia tử, đặt Tần Mục ở đó có dụng ý sâu xa. Những cong quấn trong đó được Tần Trữ và Đậu Thiên Minh nói rõ cho mấy đứa con nghe, miễn cho bọn họ quá mức liều lĩnh. Giờ phút này bạn của hắn nói như vậy, nếu Tần Mục hung ác thì thân gia của thằng này còn chưa đủ một cọng tóc gáy của Tần Mục.
Sắc mặt Mộ Băng Đồng biến hóa, bề ngoài yên lặng nhưng nội tâm mạnh mẽ, nàng mắng:
- Muốn cùng lão nương cũng nên ước chừng phân lượng của mình.
Sắc mặt Tần Mục trầm xuống, muốn trực tiếp đuổi người, nhưng phát hiện Mộ Băng Đồng cũng không phải đèn cạn dầu, mừng rỡ nháy mắt với Đậu Thành, bảo hắn yên lặng theo dõi kỳ biến. Trong lòng Đậu Thành âm thầm kêu khổ, lơ đãng nháy mắt với mấy người đi cùng, hy vọng bọn họ nên ngăn cản cái miệng của mình. Đáng tiếc bọn họ là một đám có thế lực sau lưng, cộng thêm ở kinh thành hung hăng càn quấy đã quen, nhìn thấy Mộ Băng Đồng thì cả đám xoa tay, hận không thể lập tức kéo Mộ Băng Đồng lên xe rời đi, làm gì quan tâm sắc mặt của Đậu Thành cơ chứ.
Tần Mục "Hừ" một tiếng, sắc mặt Đậu Thành biến thành mướp đắng. Việc này nếu chọc đến lão gia tử thì hắn phải mất một lớp da, tuy Tần Mục tỏ vẻ chính mình bất mãn nhưng vẫn khoanh tay, nói rõ muốn xem tiếp, Đậu Thành cũng chỉ đổ mồ hôi lạnh đứng bên cạnh Tần Mục nháy mắt với đám bạn.
Lớn lên ở mảnh đất kinh thành này, ai cũng không biết sau lưng ai có đại thần nào bảo kê, đám này ngang ngược càn rỡ sớm muộn cũng gặp chuyện không may, nhưng mà Tần Mục cũng không có tính toán mang Tần lão gia tử đi ra, vậy chẳng khác gì chuyện bé xé ra to. Thằng này biết rõ mình và Đậu Thành quen nhau, lại nhìn thấy Mộ Băng Đồng còn dám nói ra những lời như vậy, chỉ có thể nói rõ gia thế của đám này không kém gì Tần gia.
Kinh thành nước quá sâu, nhưng mà ở kinh thành này có một số việc vẫn còn có chút mánh khóe, hắn không có khả năng vô duyên vô cớ gia tăng địch nhân trên quan trường, nhưng đã sớm tồn tại thì hắn không ngại vuốt râu hùm bày tên của mình ra trước mặt, dù sao hiện tại nhân vật lĩnh quân bề ngoài của Tần gia là Cao Phái, vì để Cao Phái an toàn một ít thì hắn không ngại đứng ra đắc tội vài người, tốn vài năm ẩn nấp. Tư lịch của quan trường là thời gian lắng đọng, mặc dù Tần Mục mánh khoé thông thiên, cũng phải tuân theo quy tắc chế độ, nếu không còn không chọc lật trời. Hắn quyết định kinh doanh ở huyện Lan Trữ vài năm, cũng xem như cân nhắc vấn đề tư lịch.
Mộ Băng Đồng ngôn ngữ mạnh mẽ khiến cho người tuổi trẻ kia kêu lên, hắn nhìn qua Tần Mục và âm dương quái khí cười nói:
- Người khác sợ Tần gia các người, tôi không sợ, hôm nay cô nàng này tôi muốn chắc rồi, thế nào tiểu tử, tới thân mật chứ?
Đây là khiêu khích không chút che dấu nào cả, cũng nói rõ thái độ muốn đụng Tần Mục. Tần gia lão Cửu, cháu trai của Tần lão gia tử rời nhà nhiều năm đã quay về, tin tức này trong kinh thành cũng chỉ có cao tầng biết rõ. Nếua Tần Mục không đứng ra là tỏ yếu thế. Tuy Tần Mục thói quen khiêu chiến vượt cấp, nhưng mà có người ở trước mặt tát hắn, hắn tự nhiên sẽ không bỏ qua đơn giản như thế. Tần Mục vỗ vỗ vai Đậu Thành, nhẹ giọng nói ra:
- Ngũ ca, đây là ai thế, thứ cho em mắt vụng về, em không nhìn ra được.
Những lời này không khác gì một cái tát mạnh, mấy công tử ca đã quen lăn lộn ở kinh thành, cũng có thói quen liều lĩnh, nghe Tần Mục không đặt bọn họ vào trong mắt, nhao nhao nói khích:
- Họ Tần, mày muốn gây chuyện à, đây là Quách thiếu đại danh đỉnh đỉnh.
Tần Mục bật cười, cũng không quan tâm đám này, thấp giọng nói Đậu Thành đi gọi điện thoại. Đậu Thành nghe Tần Mục nói thì con mắt mở to, thật sự không biết phải hình dung tiểu biểu đệ này như thế nào.
Sau khi Đậu Thành rời khỏi, Tần Mục chậm rãi nói:
- Các tiên sinh, hình như đây là phòng của tôi, tôi cũng không mời các người đi vào, tôi có thể xem các ngươi thuộc về loại người không được hoan nghênh.
Nếu Đậu Thành không ở đây, Tần Mục dĩ nhiên xé da mặt rồi. Tần gia chỉ có ba người trà trộn chính đàn, nhưng mà trên quan trường tự nhiên có thủ đoạn của quan trường, mấy tên này tuy gia đình có thế lực nhưng cũng chẳng phải quan chức gì, nếu không tuyệt đối sẽ không liều lĩnh như vậy. Càng có bối cảnh thâm hậu, càng phải cẩn thận từng li từng tí, không nên bị người ta cầm tay, Tần Mục là quan, bọn họ là dân, luôn luôn có chút ít phương pháp khiến bọn họ ngậm bồ hòn.
Tần Mục lại nói hời hợt giống như vốn là như vậy, nhưng mà những người này nghe xong thì không nói nên lời, lập tức biến sắc. Mộ Băng Đồng nghe xong bật cười, lại như hoa xuân tú lệ.
Nam nhân thích nhất hai loại người, xếp hạng đầu tiên chính là nữ nhân, thứ hai chính là lãnh đạo. Nữ nhân thực tế xếp hạng còn trước cả lãnh đạo, mấy tên thanh niên này xem như có danh tiếng. Thanh niên gọi là Quách thiếu đá một cái, Tần Mục lui ra sau một bước, khó khăn lắm mới né được một đá này, nhưng đế giày cũng lưu lại dấu vết trên âu phục của Tần Mục, nhìn qua vô cùng chướng mắt.
Đều nói động thủ đánh nhau là không nhập lưu, nhưng hết lần này tới lần khác lại không thể nhịn được, bị đánh thì phải lấy lại danh dự, sắc mặt Tần Mục trầm xuống, một đá này mang theo vũ nhục rất lớn.
Ba!
Một tiếng vang thanh thúy truyền tới, hai mắt Quách thiểu lập tức đỏ hồng, trên đầu của hắn có máu chảy ra. Trong tay Mộ Băng Đồng bên cạnh hán cầm một cái chai hung dữ nhìn qua Quách thiếu kêu lên:
- Vương bát đản, mày không biết kinh thành thập tam muội lợi hại bao nhiêu sao? Mày dám động vào bạn của tao, tao xem hồ lô của mày bán thuốc gì.
Mỗi người đều ngây ngốc, kể cả Tần Mục bình tĩnh tự nhiên cũng vậy. Nhìn bộ dáng của Mộ Băng Đồng thì không thể nào nghĩ tới được nàng có thể làm như thế, nói chuyện thì nhỏ nhẹ nhưng mà ra tay quá hung ác nha? Hai mắt Quách thiểu trắng dã, đột nhiên giơ tay phải lên chỉ vào Mộ Băng Đồng rống một tiếng:
- Mày biết tao là ai không?
Phù phù!
Vừa hô xong những lời này Quách thiếu lại nằm ngay đơ, té xuống đất chân đạp hai cái và bất động.
- Chết người rồi!
Mấy thiếu gia bình thường cãi nhau ầm ĩ coi như cũng được, chơi điểm ngang ngược cũng xong, thế nhưng mà có ai nhìn thấy tràng diện máu chảy đầm đìa cơ chứ? Được rồi, cho dù nhìn thấy thì có ai dám ngang nhiên đánh Quách thiếu kinh thành cơ chứ?
Chuyện lớn rồi. Tần Mục đau đầu vỗ trán. Vốn trong tay của hắn đang cầm điện thoại vừa mang về từ Mỹ và đang quay phim, chỉ cần Quách Thiểu Đình lại động tới hắn làn nữa lập tức có thể cầm chứng cớ trong tay, thủ đoạn trị tên này sau đó rất nhiều.