Hắn vốn không có ý định lợi dụng cơ hội này làm đại quyết chiến gì đó,
tư cách của hắn còn xa mới đủ. Đây là Tần Mục dựa vào năng lực của mình
bảo vệ người xung quanh mình, cũng là một bài thi nộp cho Tần lão gia
tử. Hắn đoán chừng, chỉ cần Đằng Long xảy ra chuyện, lão gia tử cũng nên ra tay.
Lúc này chỉ còn cách lễ mừng năm mới mười hai ngày, công việc của Tần
Mục đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Động tác của phòng Hậu cần vẫn rất
nhanh, không mất mấy ngày đã chuẩn bị xong tất cả, khiến Tần Mục nhìn
với cặp mắt khác xưa.
- Trưởng phòng Tần, tôi có thể vào được không?
Hạ Uyển Nhi gõ cửa.
Tần Mục khẽ mỉm cười, dừng bút, ngoắt ngoắt tay nói:
- Vào đi, cô làm gì phải tỏ vẻ nhát gan như vậy.
Hạ Uyển Nhi mỉm cười, đẩy cửa bước vào, trực tiếp đặt chi phiếu lên trên bàn Tần Mục, cười nói:
- Đã xài hai nghìn đồng, đủ tiết kiệm rồi chứ?
Tần Mục thở dài, dạy dỗ:
- Mấy thanh niên các cô phải biết tiết kiệm một chút, đến lúc kết hôn sẽ biết.
Hạ Uyển Nhi nở nụ cười, nói:
- Trưởng phòng Tần, tối nay anh có rảnh không, tôi mời anh ăn cơm.
- Không có chuyện gì cần lấy lòng, việc gì phải tự nhiên tốt như vậy.
Được rồi, tôi không sợ bị sa đọa, nói đi, định ăn cơm ở đâu?
Tần Mục mỉm cười, chuyện của Cầu Tiểu Thiền đã lâm vào cục diện bế tắc,
nhưng cuối cùng vẫn xuất hiện ánh rạng đông, đây là Tần Mục dựa vào năng lực bản thân và quan hệ của mình hành động, khiến cho tâm tình của hắn
rất tốt.
- Đến một quán nướng vỉa hè ở Bắc Đại Cô Môn, anh thấy thế nào?
Hạ Uyển Nhi lấp lánh ánh mắt nói:
- Tôi chỉ là một nhân viên quèn, không mời anh đến mấy chỗ sang trọng được.
Tần Mục nở nụ cười, cất giấy tờ, gật đầu đồng ý.
Hạ Uyển Nhi hoan hô, đắc ý nói:
- Nhưng tôi có một tin anh nhất định muốn biết, nếu muốn tôi nói ra, anh phải trả tiền.
- Cô mời khách lại bắt tôi bỏ tiền?
Tần Mục vui vẻ, gật đầu nói:
- Chỉ cần tin tức kia của cô làm tôi thấy hào hứng.
Hạ Uyển Nhi vươn ngón trỏ và ngón cái ra, làm điệu bộ chiến thắng với Tần Mục, lúc này mới thấp giọng nói:
- Trưởng phòng Tần, số thiết bị của chúng ta có vấn đề.
Sắc mặt Tần Mục trong nháy mắt thay đổi.
Tần Mục cùng Hạ Uyển Nhi dắt tay nhau đến quán đồ nướng ở cửa Tây Đại
Cô, mới vừa bước xuống đường, liền phát hiện không ít người cũng vội
chạy về hướng đó. Tần Mục nghi ngờ hỏi:
- Hôm nay ngày mấy, bọn họ không ăn đồ nướng, chạy đến bên đó làm gì, đây đều là đám thanh niên xấp xỉ tuổi cô.
Hạ Uyển Nhi bĩu môi nói:
- Tôi ghét nhất là giọng điệu này của anh, giống như cha tôi vậy, anh
mới bấy nhiêu tuổi đã muốn làm thúc thúc của tôi rồi sao. Cắt.
Tần Mục bật cười, đi cùng Hạ Uyển Nhi, hắn thật sự có cảm giác như đi
cùng cháu gái của mình, ở kiếp trước, Tần Mục có một cháu gái cũng hoạt
bát đáng yêu, còn có chút điêu ngoa như vậy.
Hạ Uyển Nhi thấy Tần Mục không ngừng cười, tức giận dậm chân, nói:
- Cười cười cười, chỉ biết cười, còn không mau đi, hôm nay ca sĩ Dương
Diệp hát khai trương quán đồ nướng Kinh Hoa, đi trễ là không còn chỗ
ngồi.
Tần Mục vỗ đầu, mấy ngày trước Quý Chí Cương từng gọi điện cho hắn, nói
trong kinh thành sắp mở một quán đồ nướng, hi vọng Tần Mục có thể đại
giá quang lâm hôm khai trương, mấy hôm nay Tần Mục lo nghĩ chuyện ở Bắc
Liêu nên quên mất. Hắn nhìn dáng vẻ lo lắng của Hạ Uyển Nhi, cười nói:
- Hôm nay cô tặng tôi một tin tốt, tôi cũng sẽ tặng lại cô một tin mừng, thế nào hả?
- Lão cổ hủ như anh thì có gì vui mừng, chẳng lẽ anh muốn thuyết phục ba tôi kêu tôi từ chức, tự mình mở công ty?
Cầu Tiểu Thiền kéo tay Tần Mục chạy về phía trước.
Tần Mục bất đắc dĩ nói:
- Nếu cô còn kéo tôi nữa, quần áo của tôi bị rách, tôi phải về nhà thay đồ đấy.
Vừa nói, hắn vừa lấy điện thoại, gọi cho Quý Chí Cương giữ lại cho mình một phòng, hắn muốn dẫn bạn đến ủng hộ.
Quý Chí Cương luôn miệng đồng ý, hơn nữa nói cho Tần Mục, vẫn giữ lại
cho Tần Mục căn phòng đẹp nhất, bất kể Tần Mục có đến hay không, hắn
cũng không có ý để căn phòng này cho người khác. Tần Mục vô cùng hài
lòng với thái độ làm việc cẩn thận của Quý Chí Cương, cười nói:
- Chí Cương à, mấy năm qua cậu cực khổ rồi, đợi hết năm, cùng Tiểu Tạ đi Mĩ chơi đi, tôi sẽ kêu Chu tổng cho cậu nghỉ phép, mau sinh con đi, tôi sẽ làm cha nuôi của nó.
Quý Chí Cương đã kết hôn với con gái của lão Tạ tài xế, Tần Mục còn mừng cho hắn tám vạn đồng. Nhưng cho dù là tám mươi vạn cũng không đủ nặng
bằng câu nói này của Tần Mục, Quý Chí Cương cảm thấy trái tim mình như
nhảy loạn nhịp, cười nói:
- Ai nha, tôi nhất định sẽ cố gắng.
Tần Mục cười lớn, nói:
- Nhưng qua đó, cũng không thể chỉ lo chơi, còn có việc.
Quý Chí Cương đương nhiên không hỏi là chuyện gì, ra nước ngoài làm việc là chuyện thú vị thế nào. Hắn đi theo Tần Mục không phải mới một hai
ngày, chỉ cần là chuyện Tần Mục chính miệng phân phó, cuối cùng chắc
chắn sẽ có hồi báo vô cùng lớn, đây đã là định luận rồi. Hắn nói với
Tần Mục, hôm nay Dương Diệp cũng đến đây, đợi kết thúc nhất định sẽ kêu
nàng uống với Tần Mục một chén.
Tần Mục đồng ý, kết thúc cuộc nói chuyện, nói với Hạ Uyển Nhi:
- Được rồi, cô cũng đừng gấp, Quý quản lý giữ chỗ cho chúng ta rồi.
Hạ Uyển Nhi vui mừng hoan hô, xem ra cũng biết ông chủ của quán ăn này
là ai, nàng đưa ra ngón tay cái về phía Tần Mục, tán dương:
- Rốt cuộc vẫn là trưởng phòng Tần, trên đời này sợ rằng không có chuyện gì có thể làm khó anh.
Tần Mục nhất thời mỉm cười, không nói lời nào, đi về phía trước. Hạ Uyển Nhi bất đắc dĩ nhún nhún vai, vội vàng đuổi theo Tần Mục.
Quán ăn của Quý Chí Cương có diện tích không nhỏ, trang trí rất đẹp mắt. Tần Mục thầm than thở, thủ đoạn làm ăn của Quý Chí Cương càng ngày càng điêu luyện.
Hai người tiến vào quán ăn, trong đại sảnh đã ngồi đầy người. Quý Chí
Cương mặc đồ tây, đang đứng đón khách, thấy Tần Mục bước vào, hắn khẽ
khom người đi tới trước mặt Tần Mục, vươn tay về phía trước dẫn đường,
nói:
- Tần khoa trưởng, mời đi theo lối này.
Quý Chí Cương giới thiệu nói:
- Căn phòng đối diện sảnh biểu diễn là chỗ tốt nhất.
Tần Mục cười nói:
- Lão Quý cậu đấy, càng ngày càng nhiều chiêu trò, đồ nướng vốn là nơi
bình dân, sao cậu lại nghĩ đến chuyện biểu diễn ở đây, vậy chi bằng cậu
mở hộp đêm đi.
Nhưng Tần Mục lại lắc đầu nói tiếp:
- Mở hộp đêm làm sao an toàn bằng mở quán ăn? Chỉ cần mùi vị tốt, nấu ăn chất lượng, lượng khách đến tuyệt đối nhiều hơn mở hộp đêm. Hơn nữa, mở hộp đêm cả ngày lo lắng chuyện này chuyện kia, mở quán ăn ít chuyện
phiền toái hơn nhiều. Hơn nữa, tôi cảm thấy móc một đồng từ trong túi
mười vạn dân dễ hơn rất nhiều móc mười vạn từ trong túi một ông chủ.
Tần Mục thật lòng khen ngợi:
- Cậu làm ăn càng ngày càng sáng suốt.
Quý Chí Cương cũng cười nói:
- Cảm ơn Tần khoa trưởng khích lệ.
Sau đó, hắn nhìn Hạ Uyển Nhi, do dự nói:
- Không biết vị này là. . .