Thanh Quan

Chương 1097: Chương 1097: Doãn Chiếu Cơ khiêu khích.




Bây giờ còn chưa tới thời gian xử lý Kế Đỉnh Thịnh, nếu Kế Đỉnh Thịnh xuống ngựa, chỉ sợ Quốc Thụy Tường sẽ thẹn quá hóa giận, nhưng vậy sẽ không tốt cho kế hoạch phương châm năm năm của Phương Chấn Bang chế định. Hơn nữa hiện tại Tần Mục cần bồi dưỡng thế lực, không muốn tới mức tranh gay cấn với Kế Đỉnh Thịnh.

Chẳng lẽ bởi vì kế hoạch này, phải điệu thấp xử lý người phụ trách công ty kiến trúc, phạt tiền cho qua chuyện? Tần Mục chậm rãi lắc đầu, đây không phải kết quả mà hắn cần.

Từ biệt gần một năm thời gian, thân thể Hàn Tuyết Lăng đã khôi phục vẻ thon thả ngày trước. Ở lại quân khu cao nguyên huấn luyện đặc chủng cũng không làm nàng bị rám đen, ngược lại càng thêm trắng nõn. Khi Tần Mục đi đón nàng, nhìn dáng vẻ thành thục ý nhị của nàng khiến cho hắn không ngừng mỉm cười. Đợi khi Hàn Tuyết Lăng mặc một thân quân trang đứng trước mặt, không biết xuất phát từ tâm lý gì, Tần Mục phi thường tiêu chuẩn đưa tay chào.

Vẻ mặt Hàn Tuyết Lăng không chút thay đổi gật đầu, nói:

- Tần thiếu tá, mời nghỉ!

Sau đó hai người nhìn nhau, đều bật cười. Tần Mục đưa tay tiếp nhận hành lý của nàng, thoải mái nói:

- Chúng ta về nhà.

- Chờ một chút.

Hàn Tuyết Lăng khoanh tay trước ngực, chuyển động quanh người Tần Mục. Tần Mục bị nàng nhìn có chút không được tự nhiên, kỳ quái nhìn lại mình, không phát hiện có chỗ nào không ổn, liền nghi hoặc hỏi:

- Sao vậy?

Hàn Tuyết Lăng nhăn nhíu mũi, phi thường nghiêm túc gật đầu, nói:

- Nghe nói trong nhà anh có hai cô gái vào ở, nhưng cũng không tệ lắm đâu, trên người anh không có mùi vị của phụ nữ khác.

Tần Mục cười khổ nói:

- Có tặc tâm nhưng không có tặc đảm, hai nha đầu kia một là bảo bối của quân khu, một là hộ vệ của nàng, dù anh có gan lớn hơn trời cũng không dám ăn vụng, đây là dùng tính mạng mình đùa giỡn.

Hàn Tuyết Lăng không nghĩ tới Tần Mục lại dí dỏm, liền hiểu vì nàng đến khiến cho hắn phi thường cao hứng. Suy nghĩ này khiến trong lòng nàng đắc chí, nhưng lại làm vẻ phụng phịu kéo dài giọng hỏi:

- Vậy sao?

Hỏi xong nàng liền lấy ra di động, gọi điện thoại, sau đó cao hứng phấn chấn nói:

- Chị Tiểu Mai, em đến Châu Nghiễm, chị đáp ứng tặng lễ vật cho em ở địa phương nào, em đi lấy.

Tần Mục chỉ hận không thể tìm chỗ chui xuống, Hàn Tuyết Lăng thật có kỹ năng, lại để bụng tình nhân của hắn như thế. Cho dù hắn cùng Chu Tiểu Mai còn chưa thực sự đột phá, nhưng đã không có gì khác biệt, Hàn Tuyết Lăng đương nhiên phải có chút biểu hiện ghen tuông.

Tần Mục lái xe, nghe Hàn Tuyết Lăng trò chuyện sôi nổi với Chu Tiểu Mai trong điện thoại. Hai cô gái nói chuyện quả nhiên là đủ loại, từ phim ảnh tới quần áo trang sức, từ kinh tế nước ngoài đến việc biến cách quỹ hưu quốc nội, quả thật làm người rối loạn. Thật vất vả đợi điện thoại nói xong, Tần Mục đang định nói chuyện với nàng, nhưng không ngờ Hàn Tuyết Lăng lại lập tức bấm dãy số, lần này là gọi cho Ngô Cúc.

Trên trán Tần Mục thoáng rịn mồ hôi, lúc này hắn rốt cục phát hiện ba cô gái giống như có hiệp thương ngầm sau lưng hắn, nếu không sẽ không hòa hợp như vậy. Hiện tại Ngô Cúc đang ở trong biệt thự của Vân Băng, Tần Mục không dám đi qua, chỉ sợ bị người nhìn chằm chằm, nhưng từ trong điện thoại của Hàn Tuyết Lăng, rõ ràng muốn cho hắn lái xe trực tiếp đến biệt thự, giữa ban ngày chẳng lẽ có cảnh tượng gì đó sao?

Hình ảnh mất hồn chợt lóe trong đầu Tần Mục, tay lái có chút không ổn. Hàn Tuyết Lăng che điện thoại, nhìn hắn tức giận nói:

- Tần thiếu tá, có phải anh còn chưa tốt nghiệp trường lái xe không, trên đường cao tốc lái gì kỳ vậy?

Nói xong nàng lườm Tần Mục, tiếp tục nấu cháo điện thoại với Ngô Cúc.

Hai người đi xuống đường cao tốc, rẽ về hướng ngoại thành. Hoàn cảnh biệt thự của Vân Băng thật tao nhã, xe Tần Mục vừa xuất hiện đầu đường thì Chu Tiểu Mai cùng Ngô Cúc đã đi ra biệt thự, cùng dùng tay che nắng nhìn nhìn xa xa.

Hàn Tuyết Lăng nhìn thấy vẻ bối rối của Tần Mục, có chút ý cười hỏi:

- Đại thiếu gia, trong lòng anh đang suy nghĩ gì đấy, có phải muốn gọi cả Vân nha đầu, Cừu Tiểu Thiền, Hà Tinh, còn có đại ngôi sao ca nhạc cùng tiếp viên hàng không đều đến đây đi. Em đếm đếm thử xem, ôi uy, đủ gom hai bàn mạt chược rồi.

Tần Mục cười khổ, nàng dùng phương thức này nói với hắn đối với sự hoa tâm của hắn, nàng có khí độ lớn bao nhiêu. Hắn biết không cách nào giải thích, chỉ phải một tay lái xe một tay nắm tay nàng. Nàng giãy hai cái nhưng vẫn bị hắn nắm chặt không buông, cho nên đành tùy ý hắn. Tuy rằng Tần Mục cảm thấy nhẹ lòng, nhưng vẫn chứng kiến trong mắt nàng lóe ra chút sắc thái long lanh.

- Thật xin lỗi.

Tần Mục chỉ có thể yếu ớt nói một câu.

- Hứ, lúc anh nới lỏng dây lưng quần vì sao không nghĩ tới chuyện này.

Hàn Tuyết Lăng quay đầu sang một bên, nhân cơ hội lau đi giọt nước mắt, thay đổi tươi cười nói:

- Em nói cho anh biết, hai bàn mạt chược đã đủ loạn, đừng cố gắng cho bàn thứ ba, bằng không em sẽ xử lý anh!

Tần Mục nghe nàng nói sát khí mười phần, không tự chủ được khép hai chân.

Xe rất nhanh chạy vào biệt thự, Tần Mục mỉm cười xuống xe. Hôm nay Chu Tiểu Mai mặc bộ âu phục màu lam nhạt cổ tròn, còn buộc cà vạt, mà Ngô Cúc thì mặc âu phục xẻ tà thật dễ thương, trước ngực có ren nho nhỏ nhìn thật tao nhã.

Giữa Tần Mục cùng Ngô Cúc đã lâu không gặp mặt. Vốn Tần Mục cảm thấy được Ngô Cúc đến Úc có lẽ sẽ buông xuống đoạn cảm tình này. Nhưng sau khi hoàn thành chương trình học trở về, nàng chẳng những không bỏ quên tình cảm giữa hai người, ngược lại càng thêm ái mộ, tình ý nồng hậu thật sự làm hắn có chút không đỡ nổi.

Ánh mắt Ngô Cúc bị Chu Tiểu Mai nhìn thấy, trộm véo nàng. Ngô Cúc bối rối kêu lên, Hàn Tuyết Lăng nghi hoặc nhìn qua, Ngô Cúc vội vàng giải thích:

- Em đã nấu canh cho chị cả, cũng đã chín rồi, em đi xem.

Hàn Tuyết Lăng chướng mắt với vẻ đắc ý của Tần Mục, vươn tay véo mạnh hắn, quyệt miệng nói:

- Anh xem anh đắc ý, em cho anh biết, tối nay anh về bên nhà với hai cô gái kia đi, ba chị em chúng tôi có chuyện cần nói với nhau.

Hôm nay ánh mặt trời thật tốt, Chu Tiểu Mai cùng Hàn Tuyết Lăng ngồi trên xích đu trong sân trò chuyện với nhau. Tần Mục còn chưa biết phải làm gì, đúng lúc này điện thoại của hắn vang lên.

- Tần chủ nhiệm, ngài trái ôm phải ấp thật thích ý. Thê thiếp hòa thuận, gia đình mỹ mãn, thật làm cho tôi nhìn thấy đỏ mắt đâu.

Đúng ngay lúc này trong điện thoại truyền ra thanh âm của Doãn Chiếu Cơ, Tần Mục nhất thời có chút cảnh giác, ánh mắt không ngừng đánh giá chung quanh.

- Cô đang ở đâu? Tôi nói cho cô biết, đừng xằng bậy, Tuyết Lăng đã cởi quân trang, tạm thời được nghỉ phép, trong lúc nghỉ tôi không cho phép nàng có bất kỳ động tác quân sự nào.

Tần Mục cố gắng giảm thấp thanh âm, Doãn Chiếu Cơ này lúc còn ở Triều Tiên nhất định là kẻ ngang ngược, chẳng lẽ cảnh cáo của mình không đáng giá tiền đến như vậy?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.