Thanh Quan

Chương 1048: Chương 1048: Độc thủ của ban thanh tra kỷ luật xuất hiện. (2)




Thẹn trong lòng mới sợ ban thanh tra kỷ luật, Tần Mục hắn không e ngại điểm này, nhiều nhất ban thanh tra kỷ luật cũng chỉ là đơn vị trong thể chế, nếu bọn họ thật sự an bài tội danh cho hắn, vậy Tần Mục có thể không dựa theo quy củ quan trường làm việc.

Trong lòng của hắn cười lạnh, Trâu Chính Minh cũng cười lạnh. Thời điểm trong phòng cũng chỉ còn lại hai người, Trâu Chính Minh liền châm thuốc ngồi đối diện Tần Mục.

Tần Mục bình tĩnh tự nhiên, ánh mắt không sợ hãi nhìn qua Trâu Chính Minh.

Thẳng đến khi hút xong điếu thuốc, Trâu Chính Minh mới thở dài, dẫn đạo nói ra:

- Tôi họ Trâu, khoa trưởng khoa điều tra, là người phụ trách bản án của anh. Tần phó cục trưởng, nói chuyện đi.

Tần Mục cười, hắn nghi hoặc hỏi:

- Không biết Trâu khoa trưởng nói bản án, vậy có quan hệ gì với tôi?

Trâu Chính Minh nhàn nhạt nói ra:

- Có người nói lúc anh làm bí thư đảng ủy Phổ Thượng thu hối lộ, lại dùng khu đất trống ở Phổ Thượng để nhận tiền giúp các thương nhân nhận thầu. Trong lòng của anh không nên có may mắn, không có chứng cớ xác thực, chúng tôi không tìm anh nói chuyện đâu.

Tần Mục nghe xong lời này, trong nội tâm càng thêm chắc chắc, Trâu Chính Minh này sợ rằng có ai đó sai sử rồi, tới gây khó dễ cho hắn. Từ khi đi vào Phổ Thượng, ban thanh tra kỷ luật cây đinh này vẫn làm Tần Mục khó chịu, ba ngày hai lần bị ban thanh tra kỷ luật kêu đi nói chuyện, chuyện này phi thường không thoải mái.

Hắn sờ tay vào ngực, lục lọi một hồi, móc ra một gói thuốc lá, nhìn Trâu Chính Minh nói ra:

- Kỳ thật tôi đã cai thuốc.

Trong mắt Trâu Chính Minh xem ra, chỉ cần bị đưa vào ban thanh tra kỷ luật nói chuyện, đại bộ phận nhân vật có quỷ trong lòng đều mượn hút thuốc bình tĩnh lại, cho nên hắn không nói gì thêm, lại mang theo tư thái chắc chắn, lúc này mới nói:

- Tiểu Tần ah, anh làm nhân viên lươn tháng đủ mua mấy gói thuốc thơm này?

Nói xong Trâu Chính Minh xuất ra một gói Thạch Lâm, giá thị trường là chín đồng, giả bộ thở dài:

- Những người chúng ta làm lương tháng không bao nhiêu, cũng khó tránh khỏi có chú ý khác, điểm này là thường tình, chính yếu nhất là biết sai kịp thời sửa, kịp thời sửa sai lầm của mình, đó là đồng chí tốt biết lạc đường nên quay đầu.

Tần Mục nhất thời cười rộ lên, gật gật đầu nói ra:

- Trâu khoa trưởng nói rất đúng, có ít người tình hình kinh tế không được nên tìm đường ngang ngõ tắt.

Trâu Chính Minh thoả mãn gật gật đầu, lẳng lặng nhìn qua Tần Mục đang hút thuốc, chờ đợi Tần Mục hút xong và thở dài. Trong mắt của hắn thì Tần Mục tại Phổ Thượng thân mang trọng vị và hậu trường mạnh mẽ, hôm nay đi cục hưu trí là nơi bị người ta vứt bỏ, lúc này ra tay thẩm vấn Tần Mục, chỉ cần bắt lấy hắn thì chủ tịch sẽ nhìn tốt hắn.

Tần Mục biểu lộ chậm rãi nổi lên nghi ngờ, nhìn qua Trâu Chính Minh có chút đắc ý, dò hỏi:

- Trâu khoa trưởng, anh nói có người có chứng cớ vu cáo tôi nhận hối lộ, ta muốn kiện hắn tội vu oan cán bộ, ta muốn ban thanh tra kỷ luật hoặc là công an tiếp nhận điều tra chuyện này.

Trong nháy mắt thái độ của Tần Mục chuyển biến, đây là Trâu Chính Minh không thể ngờ được. Hắn thấy Tần Mục tuổi còn trẻ, thời điểm tại Phổ Thượng không cách nào tránh được viên đạn bọc đường, sáu bảy trăm vạn kia tuyệt đối là lai lịch bất chính. Lúc trước thư ký của Quốc chủ tịch bảo hắn tuỳ cơ hành động, hắn cảm giác gặp được kỳ ngộ lớn. Giờ phút này Tần Mục chẳng những không thừa nhận chuyện tham ô, ngược lại muốn trả đũa, lúc này khiến Trâu Chính Minh không thể tiếp nhận, thậm chí cảm giác Tần Mục lúc này đang cố ý chơi hắn.

Người trẻ tuổi kia tâm tính đúng là rất lợi hại, trong nội tâm Trâu Chính Minh nghĩ thầm. Hắn đổi tư thế ngồi xuống, mang theo dáng vẻ hời hợt biểu lộ ung dung nói:

- Tôi lập lại một lần, nếu như anh không nói rõ nơi phát ra của số tiền sáu bảy trăm vạn này, chúng tôi có quyền giao anh cho cơ quan điều tra tiến hành làm rõ.

Một quan chức có nhiều tiền tài như vậy, còn tiến vào trong tình thế của Phổ Thượng tranh vũng nước đục làm gì, đã sớm đi hoạt động lên trên rồi. Trâu Chính Minh nghĩ biện pháp cho Tần Mục khai đã, về phần chứng cớ cái gì thì chỉ cần Tần Mục khai xong cũng chẳng cần chứng cớ gì khác.

Tần Mục tươi cười lạnh lõe, cũng ung dung nói ra:

- Trâu khoa trưởng, tôi hoài nghi anh nói chuyện mang theo vẻ chủ quan, tôi muốn gặp lãnh đạo của anh nói chuyện.

Hắn mỉm cười, nói:

- Đối với đồng chút ban thanh tra kỷ luật thao tác không tuân theo quy định, tôi có quyền lợi tố giác và vạch trần với tổ chức.

Câu uy hiếp này lọt vào trong tai của Trâu Chính Minh thì có tác dụng rất lớn. Cho dù Tần Mục phản ứng, hữu dụng sao? Đây là chuyện Quốc chủ tịch tự mình nắm. Hắn cười nhạo đứng lên, vỗ vỗ vai Tần Mục nói ra:

- Tiểu Tần ah, vẫn nên nghĩ kỹ nói sau. Như vậy, anh ở đây yên tĩnh chút đi, buổi chiều tôi lại tìm anh bàn.

Tần Mục không cách nào làm được tâm tình phẳng như gương, chuyện trong tài khoản đã sớm trôi qua, thành phố cũng mặc định Tần Mục là con nhà giàu tiến vào quan trường, nhưng mà luôn có người tìm cớ vẫn không phải chuyện tốt, Tần Mục còn ngại mệt mỏi đấy. Nếu đã lôi chuyện cũ ra thì có thể lôi chuyện khác ra, nhìn xem rốt cuộc ai không chịu được rút lui.

Hắn đã nhượng bộ lui binh, ở cục hưu trí thành thành thật thật, nhưng mà có người nắm chặc không buông, chuyện này có hương vị cạn tào ráo máng, Tần Mục tiến vào cục hưu trí cũng có ý nghĩ của mình, nhưng chuyển di trận tuyến cũng không có nghĩa là mặc người ta đánh, đây không phải tính cách của Tần Mục. Đã như vầy thì nên thả ra đi, không cần phải che dấu cái gì.

Lúc này đây ban thanh tra kỷ luật tìm hắn nói chuyện, cũng không có bảo hắn nộp điện thoại lên. Đã muốn va chạm, vậy nên làm mạnh một chút. Tần Mục móc điện thoại ra, trước sau thông tri Kim Bình Quốc, Đức Gia, Ô Bộ cùng Trương Thúy, trả giá lợi ích nhất định đổi lấy trả đũa.

Giờ phút này Phương Chấn Bang đã biết được tin Tần Mục bị ban thanh tra kỷ luật điều tra, với tư cách chủ đạo của thành phố, Phương Chấn Bang tai mắt rất nhiều. Khi hắn nghe ban thanh tra kỷ luật tìm Tần Mục mượn chuyện tiền trong tài khoản thì triệt triệt để để tức giận rồi. Hắn vỗ bàn quát với thư ký:

- Là ai cho bọn họ quyền lực, là ai ra lệnh cho bọn họ, dưới tình huống không có chút chứng cớ nào, tự tiện điều tra cán bộ của chúng ta, đây không phải là khiến người ta thất vọng đau khổ sao?

Thư ký biết rõ Phương Chấn Bang sầu lo, Tần Mục người này không có gì, nhưng hắn có thể trong thời gian ngắn chỉnh đốn khu Phổ Thượng, rất nhiều ẩn tính hắn có tiếp xúc tới. Lần trước chuyện dẹp loạn Phương Chấn Bang đã tốn nhiều đầu óc. Nếu như có người cầm chặc chuyện này không buông, một ít người tầng trên dính vào, chuyện này sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch quan trường của Phương Chấn Bang.

- Bí thư, tôi đi ban thanh tra kỷ luật một chuyến, tình hiểu tình huống thế nào.

Thư ký cẩn thận từng li từng tí nói ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.