Hàn Tuyết Lăng có biết nấu cơm hay không có là vấn đề, Tần Mục nói như vậy chỉ có một lý do.
Kim Hi Nhi nhìn qua Tần Mục thật sâu, quay người trở lại phòng họp. Vừa đẩy cửa thì nàng nghe giọng tự ngạo của Quản Bình Uyên:
- Vạn Yến chỉ là xí nghiệp mới, mặc dù ở trong nước cũng không có cạnh
tranh quá lớn, nhãn hiêu VCD cũng chẳng có gì đáng nói cả. Cải cách cởi mở, đây là cơ hội cho các xí nghiệp, nhưng mà về lâu dài thì phải cẩn
thận.
Chu Tiểu Mai hé miệng cười nói:
- Cho nên Tư Lạc Ngõa chính là nơi sản xuất đồ gia dụng ở Trung Quốc là nơi không tệ, đây là nguyên nhân tôi đi tới đây.
Kim Hi Nhi hơi gật đầu với mọi người, cúi đầu đi đến bên người Phác Khóa Trường và thấp giọng nói ý tứ của Tần Mục.
Phác Khóa Trường hơi nghi hoặc hỏi ngược lại:
- Đây là anh ta cố tình giao Tư Lạc Ngõa cho chúng ta, vì cái gì ngay từ đầu không đồng ý kế hoạch của chúng ta đi.
Kim Hi Nhi cầm ra tư thái rất tinh thông Trung Quốc, nói:
- Phác Khóa Trường, anh có lẽ cũng nghiên cứu thói quan liêu của Trung
Quốc rồi.. Bọn họ muốn làm gì, muốn truy cầu cái gì có thể nói cho anh
biết hay sao?
Phác Khóa Trường không phải không hiểu, chỉ là không có nghĩ đến Tần Mục là người trẻ tuổi lại tinh thông dùng thủ đoạn như thế. Kim Hi Nhi vừa
nói như vậy thì Phác Khóa Trường lập tức kết hợp suy luận của mình và
con đường lên chức của Tần Mục, có chút khiếp sợ nói ra:
- Anh ta lúc trước cố ý không đồng ý kế hoạch của chúng ta, sau đó đẩy
thủ trưởng của mình ra ngoài là vì tỏ vẻ độ khó khi đàm phán quá lớn,
làm cho cấp trên nhìn thấy năng lực của mình?
Nơi có người thì có tranh đấu, nơi có người là có giang hồ, cho dù quốc
gia nào, quan trường ở đâu cũng như nhau. Phác Khóa Trường cảm thấy mình đã nhìn ra mục đích của Tần Mục, trên mặt tươi cười đắc ý, thấp giọng
nói ra:
- Thoạt nhìn kế hoạch của chúng ta cần phải điều chỉnh một chút đi, ít
nhất cũng phải cho Tần Mục nếm ngon ngọt. Làm việc với đám quan chức của Trung Quốc quá phiền toái, nói hay làm đều có ẩn ý trong đó cả, thật sự là quá thâm ảo.
Kim Hi Nhi hé miệng cười cười, lúc này bày ra bộ dáng giáo dục:
- Quan chức của Trung Quốc là một đám người chỉ lấy lợi làm đầu mà thôi.
Chu Tiểu Mai đưa mắt nhìn qua Kim Hi Nhi đi theo sau lưng Tần Mục vào
phòng thì sau đó sắc mặt vui vẻ nói vài lời với Phác Khóa Trường, đã
biết rõ đạt thành hiệp nghị công tâm kế rồi, thân phận chủ tịch Vạn Yến
của Chu Tiểu Mai dùng để gây áp lực cho tập đoàn Tam Tinh cũng đã làm
xong, như vậy nàng cũng không cần nói gì với Quản Bình Uyên ở chỗ này
nữa.
Chu Tiểu Mai lúc này không còn là bà chủ khách sạn nhỏ mấy năm trước
nữa, nàng đã nhìn thấy đại chiến mấy tỷ đô la trên thương trường rồi,
suy nghĩ của Quản Bình Uyên nói nàng đang lục lọi tìm hiểu chính sách
cải cách thì tràn ngập các sơ hở nhỏ. Trong buôn bán thì sơ hở nhỏ có
thể tùy thời biến thành thất bại lớn. Cho nên Chu Tiểu Mai nhìn thấy Tần Mục khí vũ hiên ngang đi vào phòng họp thì biết rõ nhiệm vụ của mình
hoàn thành. Nàng nhếch miệng, trực tiếp đặt ánh mắt lên người của Tần
Mục, về phần ánh mắt mang theo dục vọng của Quản Bình Uyên trực tiếp bị
Chu Tiểu Mai bỏ qua.
Tần Mục vừa ngồi xuống Chu Tiểu Mai liền cười một tiếng, nói ra:
- Tần bí thư, lần này tới đây hơi đường đột. Không nghĩ tới có xí nghiệp Hoa Khang là xí nghiệp thực lực hùng hậu lại tràn ngập hứng thú với xí
nghiệp nhà nước như vậy, Vạn Yến chúng tôi đúng là phải lui binh rồi.
Nói xong ánh mắt như nhìn như không vào Quản Bình Uyên, lập tức khiến nội tâm Quản Bình Uyên nhảy loạn..
Sắc mặt Tần Mục lúc này nhìn qua vô cùng bình tĩnh, thế nhưng mà bị ánh
mắt của hắn nhìn thấy cũng là có chút ít không thoải mái, bình tĩnh
nóii:
- Chu chủ tịch quả nhiên năng lực xuất chúng, không ngờ nhanh chóng phát hiện ra năng lực của Quản tiên sinh.
Chu Tiểu Mai kiều mỵ cười một tiếng, nói ra:
- Tần bí thư chính là thanh niên kiệt xuất số một số hai của Đằng Long,
Tiểu Mai ở trong thương đồ cũng phải ngưỡng mộ. Vừa rồi nói chuyện với
Quản tiên sinh một phen cũng cảm thấy trong suy nghĩ có chút ít tư tưởng lớn mật, rất đáng được Tiểu Mai học tập.
Trong giọng nói mang theo dấm chua nhàn nhạt, trong lòng Quản Bình Uyên
không hiểu lời của Chu Tiểu Mai nói là như thế nào. Phác Khóa Trường
cùng Kim Hi Nhi còn chưa nghiên cứu đủ trình độ chỉ cây dâu mắng cây hòe của Trung Quốc, cũng không có phát hiện Tần Mục cùng Chu Tiểu Mai có
chuyện ẩn bên trong, nghe lời nghiêm túc này lại chẳng nghĩ tới chuyện
phong hoa tuyết nguyệt.
Tần Mục lúc này cảm thấy đau đầu, đều nói nữ nhân thông minh biết lúc
nào nên làm nũng với nam nhân, thế nhưng mà nữ nhân thông minh bướng
bỉnh thật đúng là khiến nam nhân không chịu đựng nổi. Hắn giả ý nhìn qua bản kế hoạch của xí nghiệp Hoa Khang, nói ra:
- Ý của Chu chủ tịch chính là muốn rời khỏi cạnh tranh lần này sao?
Quản Bình Triều mừng rỡ trong lòng, Chu Tiểu Mai nếu lúc này biết khó mà lui, như vậy có tập đoàn Tam Tinh ủng hộ thì chắc chắn áp bách thành
tích của Tần Mục, xí nghiệp Hoa Khang tiến vào Tư Lạc Ngõa là chuyện ván đã đóng thuyền, vì vậy bày ra bộ dáng nắm chắc thắng lợi trong tay,
nói:
- Đa tạ Chu chủ tịch mang cơ hội nhường cho xí nghiệp Hoa Khang, không
biết tối nay Chu chủ tịch có thời gian hay không, phải chăng cho tôi cơ hội đại biểu xí nghiệp Hoa Khang mở tiệc chiêu đãi Tần bí thư và ngài?
May mắn hắn hiện tại còn nhớ rõ đây là nơi nào, không có hoàn toàn bị
tâm thần xuất khiếu làm quên đi mục đích. Nếu không Tần Mục sẽ trực tiếp xé da mặt xuống, không chuẩn còn bởi vì xưng hô của hắn xử bắn xí
nghiệp Hoa Khang.
Chu Tiểu Mai gật đầu như có như không, lại như lắc đầu, đưa mắt nhìn sang Tần Mục, khẽ cười nói:
- Vốn muốn xuất lực vì quốc gia, hiện tại tập đoàn Vạn Yến chúng tôi bất lực rồi.
Tiểu Mai muốn đưa ra nan đề cho hắn. Tần Mục oán hận nghĩ thầm, không để ý tới nàng đang ai oán, ngược lại nhìn Quản Bình Uyên cười nói:
- Chuyện ăn cơm nói sau đi, chuyện đàm phán của chúng ta còn chưa xong đâu.
Tần Mục vừa dứt lời, Kim Hi Nhi ở bên kia đã nói:
- Tần bí thư, Tam Tinh chúng tôi cũng có bản kế hoạch, không bằng ngài xem trước đi.
Kim Hi Nhi nói lời này lập tức khiến Quản Bình Uyên biến sắc, loại tình
huống này không có nằm trong kế hoạch của hứn. Ngày hôm qua rõ ràng đã
đạt thành hiệp nghị, chuyện này hoàn toàn do xí nghiệp Hoa Khang chủ
đạo, Kim Hi Nhi nói lời này chính là lâm trận đào ngũ, muốn bỏ qua xí
nghiệp Hoa Khang tự mình ra trận.
Phác Khóa Trường nghe phiên dịch tự thuật lại lời của Kim Hi Nhi thì
trong nội tâm chấn động, cũng nhìn qua Quản Bình Uyên làm biểu lộ bất
đắc dĩ, rất rõ ràng dùng sắc mặt nói cho Quản Bình Uyên biết, lần này
tập đoàn Tam Tinh chính là dùng Kim Hi Nhi tiểu thư làm đại biểu chủ
yếu, nàng muốn quyết định thì Phác Khóa Trường cũng bất lực.